Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 1111: Ngư Canh Tử

Người đang đứng trước mặt mọi người là một nam tử trẻ tuổi mặc áo xám, dáng người thon dài, đầu đội nón cỏ, bên hông treo một cái lưới đánh cá.
Phương Trần nhìn kỹ một chút, mới nhận ra trên chiếc lưới đánh cá này có một vệt ánh vàng mờ ảo lóe lên rồi biến mất.
Triệu Nguyên Sinh ôm quyền với Ngư Canh Tử, "Lâu rồi không gặp, Ngư sư đệ."
Mà Lăng Tu Nguyên thì nói: "Canh Tử sư đệ, đã lâu không gặp, tu hành thế nào rồi?"
"Khiến sư huynh thất vọng rồi, gần đây không có chút tiến triển nào, vẫn còn đang trong mông lung."
Ngư Canh Tử nghe vậy, bèn cười khổ một tiếng nói.
Nghe vậy, Lăng Tu Nguyên an ủi vài câu: "Đạo của ngươi đã đến vị trí đỉnh phong, chẳng qua chỉ còn thiếu một chút cơ duyên mà thôi, không cần sốt ruột."
Nghe vậy, Ngư Canh Tử cười khổ càng đậm, vội nói: "Lời này của sư huynh là đề cao sư đệ quá rồi, vị trí đỉnh phong, sư đệ không dám nhận."
Ngư Canh Tử nhỏ hơn Lăng Tu Nguyên rất nhiều tuổi, thêm vào tu vi của Lăng Tu Nguyên cường đại, mà thái độ trong tông môn lại được đánh giá là hỉ nộ vô thường, cho nên, mặc dù hắn gọi là sư huynh, nhưng đối với Lăng Tu Nguyên vẫn là kính sợ đúng mực.
Trong tông môn, không có nhiều người có thể thăm dò rõ ràng tính nết của Lăng Tu Nguyên.
Tiếp đó, Lăng Tu Nguyên mới bắt đầu đi vào chuyện chính, giới thiệu nhóm người Phương Trần, nói: "Canh Tử sư đệ, đây là thánh tử mới của tông môn Phương Trần, thánh nữ mới Khương Ngưng Y, còn có yêu thú Đế phẩm tộc Càn Khôn Thánh Hổ đã gia nhập tông ta, Dực Hung."
Lăng Tu Nguyên không giới thiệu Táng Tính cùng Nhất Thiên Tam.
Hắn sợ Nhất Thiên Tam lại nói ra lời gì đó kỳ quái.
Mà Táng Tính vốn đã rất kỳ quái, càng không cần giới thiệu...
Nghe vậy, Ngư Canh Tử lộ vẻ kinh ngạc.
Sự kinh ngạc này là nhắm vào Dực Hung.
"Càn Khôn Thánh Hổ Đế phẩm, sao lại gia nhập tông môn chúng ta?"
Ngư Canh Tử rất là chấn kinh.
Tộc Càn Khôn Thánh Hổ biết chuyện này sao?
Nếu như biết, bọn hắn không đến gây sự với Đạm Nhiên tông sao?
Nếu như không biết thì...
Vậy tộc Càn Khôn Thánh Hổ bây giờ đã rời khỏi yêu tộc, gia nhập nhân tộc rồi sao?
Chuyện này cũng quá phi thường!
Dực Hung thấy thế, lập tức trầm giọng nói: "Bái kiến Canh Tử tổ sư, lúc trước ta ở Tiên Yêu chiến trường bị trưởng lão Đạm Nhiên tông bắt được, lúc đó còn chưa thức tỉnh huyết mạch. Về sau, ta và Phương thánh tử đã trải qua một cuộc tỷ thí, cam tâm tình nguyện trở thành trợ thủ đắc lực của Phương thánh tử."
Nghe Dực Hung nói vậy, Ngư Canh Tử đại khái đã hiểu rõ.
Thú nô!
Nhìn sắc mặt Ngư Canh Tử, Dực Hung không khỏi ngượng ngùng, hắn nhận ra Ngư Canh Tử đã nhìn thấu cách nói của hắn...
Ngay sau đó, Ngư Canh Tử nhìn về phía Lăng Tu Nguyên, nói: "Bên kia bọn họ không có bất kỳ phản ứng nào sao?"
Nghe câu hỏi này, Lăng Tu Nguyên cười cười, nói: "Không biết, có lẽ bọn họ có sắp xếp riêng."
Nghe vậy, Ngư Canh Tử im lặng một lát, hắn đang suy nghĩ liệu tộc Càn Khôn Thánh Hổ có thật sự điên rồi không, lại có thể thực sự bỏ mặc chuyện này.
Nhưng nghĩ lại, hắn phát hiện mình có lẽ cũng không thể nhìn thấu chân tướng đằng sau lời nói của Lăng Tu Nguyên.
Dù sao trước đó Lăng Tu Nguyên cũng đâu có mấy khi nói thật.
Suy nghĩ một chút, Ngư Canh Tử quyết định đổi chủ đề, nói: "Đúng rồi, Phương thánh tử và Khương thánh nữ gia nhập tông môn lúc nào vậy, Hóa Thần... Ta nhớ trước khi ta bế quan hình như chưa từng nghe qua tên của hai vị."
Lúc nói chuyện, Ngư Canh Tử không khỏi lộ vẻ kinh thán.
Hắn biết rõ điều này có nghĩa là gì.
Trong mấy năm này, tông môn lại có thêm hai vị thiên kiêu đỉnh cấp kinh diễm cả thế giới!
Ngư Canh Tử là sau khi Thiên Ma chiến trường lần thứ hai bùng nổ kết thúc thì liền đi bế quan, vừa chữa thương vừa khổ tu.
Lúc đó, Ngư Canh Tử không nhớ rõ trong tông môn có hai vị thiên kiêu nào tên là Phương Trần, Khương Ngưng Y, mà lại có tư chất thánh tử, thánh nữ.
Nếu có, bây giờ hắn chắc chắn sẽ không quên.
Chính vì vậy, hắn có thể khẳng định, hai người này chắc chắn là gia nhập Đạm Nhiên tông sau thời điểm đó.
Mà vì Ngư Canh Tử thấy tu vi của hai người này đều ở trên Hóa Thần, cho nên, trong đầu hắn lập tức lóe lên suy nghĩ — hai người này chắc chắn đã được gia tộc bồi dưỡng rất tốt trước khi gia nhập Đạm Nhiên tông.
Khả năng lớn là xuất thân danh môn.
Họ Khương, họ Phương.
Họ trước (Khương) ở Linh giới có mười mấy gia tộc có chút danh tiếng, khó xác định, họ sau (Phương) ở Linh giới nổi danh nhất không ai qua được thế gia Thần Tướng...
Phương Trần giới thiệu: "Canh Tử tổ sư, ta gia nhập Đạm Nhiên tông mười năm trước, Ngưng Y thì khoảng bảy, tám năm trước..."
Trên người Khương Ngưng Y có hai dòng thời gian, một là dòng thời gian Linh giới, cũng gần đúng là bảy, tám năm trước, một dòng khác là dòng thời gian của bí cảnh Kiếm Hải, tức là cộng thêm 5 năm trên cơ sở vốn có.
"Ồ?"
Nghe vậy, Ngư Canh Tử hơi kinh ngạc, nói tiếp: "Vậy trước khi gia nhập Đạm Nhiên tông, hai người các ngươi có tu luyện không?"
"Ta thì không, lúc đó ta còn chưa thức tỉnh Thần Tướng Khải, Ngưng Y thì xem như mới nhập môn."
Lời này vừa nói ra, Ngư Canh Tử kinh ngạc: "?"
"Vậy ý ngươi là, ngươi... 10 năm lên Hóa Thần lục phẩm?!"
"Tê!"
Con ngươi hắn khẽ run lên, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt.
10 năm Hóa Thần?!
Phương Trần vội vàng nói: "Vâng! Nhưng mà, trước đó ta cũng đã đặt nền móng không ít."
Phương Trần không muốn khoe khoang trước mặt Ngư Canh Tử, nhưng Lăng Tu Nguyên thêm vào một câu: "Mấy tháng trước hắn còn là Luyện Khí tam phẩm, đã thức tỉnh Thần Tướng Đạo Cốt, sau đó ba tháng lên Hóa Thần lục phẩm."
Dừng một chút, Lăng Tu Nguyên lại nói: "Không phải 10 năm."
Ngư Canh Tử đột nhiên quay đầu, hoảng hốt không thôi: "???"
"Sư huynh, ngươi nói gì?!"
Lăng Tu Nguyên nói: "Tư chất tiên nhân, không cần kinh ngạc, vốn nên như thế."
Lời ít ý nhiều, nhắm thẳng vào điểm chính.
Giờ khắc này, Ngư Canh Tử quay đầu nhìn về phía Phương Trần, mặt mày ngây dại, sau khi đầu óc hỗn loạn một hồi, cuối cùng hít vào một hơi khí lạnh—— Tê!!
Giờ khắc này, tâm cảnh Đại Thừa rối loạn, trời rung đất chuyển!
Chân trời không khỏi đổ mưa lớn—— Rào rào rào—— Phương Trần: "..."
..
Ngư Canh Tử vừa mới xuất quan, khí tức bất ổn, nhất thời không kiểm soát, đã gây ra mưa lớn thao trời, sau khi lòng tĩnh lại, mưa cũng tạnh.
Một lát sau, Ngư Canh Tử biết được đại khái sự tích chi tiết của Phương Trần và Khương Ngưng Y, cả người bần thần mất nửa ngày.
Lăng Tu Nguyên không nói quá chi tiết, cũng không nhắc đến Lệ Phục, nhưng chỉ riêng hai danh xưng Xích Sắc Thần Tướng Khải và người thừa kế của Vô Tình Kiếm Tôn cũng đủ khiến hắn chấn động rồi.
Kinh ngạc một lúc lâu, Ngư Canh Tử mới không nhịn được vỗ vai Phương Trần, nói: "Phương thánh tử, tốt, rất tốt, tương lai của thế giới này là thuộc về các ngươi."
Lúc nói chuyện, ánh mắt Ngư Canh Tử nhìn Phương Trần lộ vẻ hài lòng.
Hắn rất yêu thích Phương Trần.
Hắn nhìn ra được, khi mình đoán Phương Trần mất 10 năm để lên Hóa Thần, Phương Trần đã vội vàng đồng ý, không hề có ý muốn sửa lại, rõ ràng là người trẻ tuổi này không hề để tâm đến danh tiếng.
Đổi lại là người khác, khi thấy thần tích mấy tháng lên Hóa Thần của mình bị người ta thuận miệng xuyên tạc thành 10 năm, chắc chắn sẽ bất mãn, nhưng Phương Trần lại không hề có...
Rất rõ ràng, Phương Trần căn bản không để ý danh tiếng bên ngoài, ngược lại còn đang quan tâm đến tâm trạng của lão tiền bối là mình đây.
Đúng là một người khiêm tốn!
Thảo nào lại thay thế Tâm Hà, trở thành thánh tử mới của Đạm Nhiên tông.
Tiếp đó, Ngư Canh Tử hỏi: "Lăng sư huynh, Triệu sư huynh, các ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Lăng Tu Nguyên nói: "Phương Trần được tiên nhân báo mộng, lĩnh ngộ được một đạo tiên thuật."
"Nội dung của thuật này là có thể giúp bản nguyên bí cảnh sinh trưởng, nhưng chưa được nghiệm chứng, không dám dùng bừa."
"Vì vậy, Nguyên Sinh đề nghị, để ta đến bí cảnh của ngươi thử một lần."
Lời này vừa nói ra, Ngư Canh Tử và Triệu Nguyên Sinh cùng trợn mắt nhìn.
Ngư Canh Tử kinh ngạc vì tiên thuật.
Triệu Nguyên Sinh kinh ngạc vì bị đổ vỏ.
Hắn trừng mắt nhìn Lăng Tu Nguyên: "?"
Lão Lăng, lương tâm ngươi đâu?
Bị mạch khoáng nuốt mất lúc đào mỏ rồi à?
Cái quái này là ta đề nghị chắc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận