Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 488: Nó tên kiếp lực

Nghe vậy, Khương Ngưng Y bắt đầu suy tư, dự định hỏi thăm vấn đề liên quan tới Vô Tình kiếm đạo.
Nhưng vào lúc này.
Lệ Phục hơi dừng lại một chút, tiếp đó giọng nói lộ ra mấy phần hồi tưởng, nói: "Nhớ năm đó, vi sư cũng từng có thời phong hoa tuyết nguyệt, biết các ngươi ở tuổi này, tất nhiên sẽ không kìm lòng được mà song tu."
"Việc này không cần xấu hổ, quả thật là ý của thiên địa âm dương."
"Có điều, vì đồ nhi ta tu luyện Thượng Cổ Thần Khu, thực lực cường hãn, còn ngươi tu luyện công pháp rác rưởi, thực lực không đủ, nên tất nhiên sẽ vì vậy mà trên phương diện trải nghiệm sinh ra chênh lệch."
"Cho nên, vì để hai người các ngươi âm dương giao hợp thuận lợi, ta đến chỉ điểm ngươi, giúp ngươi đột phá tu vi, cố gắng hết sức khiến hai người các ngươi có thể cân bằng."
Phương Trần: "? ? ?"
Sư tôn, ta thật sự cám ơn người a!
Khương Ngưng Y: "? ? ?"
Nàng lập tức đỏ mặt, vội vàng nói gấp: "Tiền bối, chúng ta còn chưa có..."
Phương Trần cũng chặn lại nói: "Sư tôn, ta và Ngưng Y hiện tại vẫn thanh bạch."
"Ồ!"
Lệ Phục nghe vậy, khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Ngay sau đó, Khương Ngưng Y mặt đỏ bừng véo nhẹ chuôi kiếm Yên Cảnh, rồi nhìn về phía Lệ Phục, do dự mãi, cuối cùng vẫn cân nhắc nói ra: "Có điều, tiền bối, vãn bối chính xác là có gặp phải rất nhiều vấn đề trong tu luyện, muốn thỉnh giáo tiền bối!"
Nguyên nhân nàng do dự là vì, nếu mình hỏi thăm vấn đề về Vô Tình kiếm đạo, đoán chừng sẽ liên lụy cả Vô Tình kiếm đạo cùng bị mắng theo, hơn nữa rất có thể sẽ nhận được một cái "chỉ điểm" chẳng có tác dụng gì.
Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, sự cường đại của Lệ tiền bối là không thể nghi ngờ.
Dựa vào thực lực của Phương sư huynh thân là đồ đệ của hắn, mệnh lệnh mà Lăng tổ sư ban cho tất cả trưởng lão Xích Tôn sơn và chuyện "Lăng tổ sư bồi tội" không biết thực hư vừa rồi hắn nói, cũng đủ để thấy hắn rốt cuộc là cường giả kinh khủng đến mức nào.
Trong lòng Khương Ngưng Y dâng lên một ý nghĩ — —
Lệ tiền bối rất có thể còn mạnh hơn cả Lăng tổ sư, Kiếm tổ sư bọn họ!
Nghĩ đến đây, Khương Ngưng Y dù biết hỏi cũng vô dụng, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Nghe được lời của Khương Ngưng Y, Lệ Phục khẽ gật đầu: "Ừm, ta biết."
"Ngươi tu tập truyền thừa hạ đẳng của Xích Tôn sơn, không gặp vấn đề mới là chuyện lạ."
Khương Ngưng Y cười khan một tiếng, vội nói: "Tiền bối, vãn bối là kiếm tu, tu luyện không phải truyền thừa của Xích Tôn sơn, ta tu tập chính là Vô Tình kiếm đạo!"
"Vô Tình kiếm đạo?"
Nghe vậy, Lệ Phục khẽ híp mắt, lộ ra mấy phần khinh thường: "Cũng là bộ kiếm pháp rác rưởi cần giết thân diệt hữu kia?"
Khương Ngưng Y rơi vào trầm mặc, quả nhiên vẫn là bị mắng.
Nàng xoắn xuýt nửa ngày sau mới miễn cưỡng nói: ". . . Đúng!"
Lệ Phục nghe vậy, cười lạnh nói: "Lựa chọn tu luyện truyền thừa hạ đẳng của Xích Tôn sơn, gặp phải rất nhiều vấn đề, nhưng lựa chọn tu luyện bộ kiếm pháp kia, bản thân người tu luyện cũng là một vấn đề."
"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi định giết thân diệt hữu sao?"
Khương Ngưng Y lắc đầu: "Không có ý định!"
Lệ Phục nhíu mày nói: "Vậy ngươi định chém giết chính mình, trở thành một đạo kiếm ý vô tình vô dục?"
Khương Ngưng Y lại lắc đầu: "Cũng không có ý định!"
Nghe vậy, Lệ Phục khẽ híp mắt: "Hai lựa chọn này, đã là lựa chọn để đạt thành tựu chí cao của Vô Tình kiếm đạo, ngươi cả hai đều không chọn, ngươi định không luyện nữa sao?"
Nghe lời này, Khương Ngưng Y do dự một chút rồi nói: "Đúng!"
"Bởi vì vãn bối lúc nhỏ nhiều lần tán công thất bại, tu luyện kiếm ý khác cũng bị Vô Tình kiếm ý khu trục, cho nên, vãn bối từng không biết tự lượng sức mình nghĩ tới, muốn vào thời khắc trước khi đạt tới đỉnh phong, chém giết Vô Tình kiếm đạo, dùng điều này để thành tựu đỉnh phong của Vô Tình kiếm đạo!"
"Cho nên, vãn bối muốn thỉnh giáo tiền bối, nếu vãn bối muốn đạt tới mục đích này, nên làm thế nào?"
Vừa nói xong.
Lệ Phục rơi vào trầm mặc.
Thấy vậy, Khương Ngưng Y lập tức bắt đầu chờ đợi câu trả lời.
Mà Phương Trần vẫn luôn im lặng đứng quan sát thì đang suy tư...
Hắn đang dự đoán phản ứng của Lệ Phục.
Sư tôn liệu có vì Ngưng Y tán công thất bại mà mắng nàng là thể chất rác rưởi không?
Hay là vì ý nghĩ của Ngưng Y mà mắng nàng si tâm vọng tưởng?
Không!
Với tính cách của sư tôn, hắn không sợ ngươi suy nghĩ táo bạo, chỉ sợ ngươi không dám nghĩ.
Nếu suy luận theo hướng này, sư tôn hẳn là sẽ càng cao hứng hơn vì suy nghĩ táo bạo của Ngưng Y mới đúng.
Đúng lúc này.
Lệ Phục bỗng nhiên cười ha hả: "Ha ha ha ha không tệ không tệ!"
Thấy vậy, Phương Trần khẽ gật đầu — —
Quả nhiên là thế!
Xem ra ta lại tiến thêm một bước trong việc đoán đúng ý nghĩ của sư tôn rồi!
Tiếp đó, Lệ Phục nhìn về phía Phương Trần, cười lớn nói: "Còn nói hai người các ngươi thanh bạch?"
"Vi sư hiểu, đều hiểu!"
"Cái gọi là thanh bạch, đều là cái cớ thẹn thùng của đám người trẻ tuổi các ngươi thôi!"
Nói xong, Lệ Phục lại ha ha ha cười lớn, cười rất lâu, khiến cho Dực Hung, Nhất Thiên Tam và Táng Tính đều hoặc là chủ động hoặc là bị động tham gia vào...
Khương Ngưng Y: "? ? ?"
Nàng đang đợi câu trả lời nghiêm túc mà người sắp ngây cả ra.
Sao lại thế?
Hả?
Phương Trần: "? ? ?"
Tình huống gì thế này? !
Không phải đang thảo luận vấn đề Vô Tình kiếm đạo sao?
Sao lại đột nhiên kéo về chủ đề này vậy?
Chờ Lệ Phục cười nửa ngày xong, Phương Trần vội vàng nói: "Sư tôn, cái này, cái này không đúng sao? !"
"Ta và Ngưng Y hiện tại hoàn toàn chính xác là thanh bạch."
"Hơn nữa, chúng ta bây giờ không phải đang thảo luận vấn đề Vô Tình kiếm đạo sao?"
Lệ Phục lại cười lớn lần nữa: "Ha ha ha tốt tốt, ở trước mặt vi sư thì không cần giả bộ nữa."
"Nếu các ngươi thuần khiết, vậy nàng làm sao lại học được cả điều cốt lõi của Thượng Cổ Thần Khu, đây rõ ràng là ngươi dạy!"
"Nếu muốn lĩnh hội đến trình độ này, nhất định phải là thần hồn giao dung mới có thể!"
Khương Ngưng Y: "?"
Phương Trần: "?"
Người trước ngơ ngác, người sau mờ mịt.
Đây là cái gì với cái gì vậy?
Sao lại học được điều cốt lõi của Thượng Cổ Thần Khu?
Điều cốt lõi của Thượng Cổ Thần Khu là gì?
Phương Trần nhịn không được hỏi: "Sư tôn, cái này... Ngài nhìn ra từ đâu mà Ngưng Y học được điều cốt lõi của Thượng Cổ Thần Khu?"
Hắn bắt đầu suy nghĩ — —
Chẳng lẽ, Khương Ngưng Y thật sự từ trên người mình học được cái gì đó mà mình không biết, nhưng lại bị sư tôn nhìn thấu sao?
Lệ Phục lộ ra mấy phần ngạo nghễ: "Nàng nói nàng muốn chém chết kiếm ý của Vô Tình kiếm đạo, đây chẳng phải chính là điều cốt lõi của Thượng Cổ Thần Khu của vi sư: Tự hủy sao?"
"Vi sư cùng ngươi, cùng nhị sư đệ của ngươi, đều lấy việc hủy diệt bản thân, để thành tựu bản thân đỉnh phong."
"Mà nàng, lấy việc hủy diệt kiếm ý, để thành tựu kiếm ý đỉnh phong."
"Hai việc này, không hẹn mà gặp."
"Loại cảm ngộ đỉnh cấp mà phàm phu tục tử không thể nào hiểu được này, nàng lại ghi nhớ trong lòng, với thể chất rác rưởi của nàng, vốn không thể nào xuất hiện."
"Cho nên, khả năng duy nhất chính là, ngươi sớm đã cùng nàng thần hồn giao dung."
Vừa nói xong, Phương Trần và Khương Ngưng Y đều trầm mặc.
Phương Trần đau khổ bụm mặt...
Ta đã chịu thiệt bị lừa nhiều lần như vậy rồi, lần này tại sao còn muốn suy nghĩ nghiêm túc như thế chứ?
"Được rồi, nhìn bộ dạng hai ngươi bị ta vạch trần mà thẹn thùng đến không dám nói chuyện kìa, thôi thôi, vi sư không trêu các ngươi nữa."
Lệ Phục cười to mấy tiếng, lập tức nhìn về phía Khương Ngưng Y, nói: "Như vậy, tiếp theo, ta sẽ dạy ngươi phương pháp lĩnh hội làm thế nào để chém giết Vô Tình kiếm ý."
Khương Ngưng Y hít sâu một hơi, nhen nhóm lên sự chờ mong cuối cùng: "Còn xin tiền bối chỉ điểm."
Mà Lệ Phục thấy Khương Ngưng Y trả lời xong, liền thản nhiên nói: "Tốt, bắt đầu."
Lời này nói xong, Lệ Phục liền bắt đầu trầm mặc...
Thời gian trầm mặc trôi qua rất nhanh, một khắc đồng hồ đã qua đi.
Phương Trần và Khương Ngưng Y: ". . ."
Giờ khắc này, Khương Ngưng Y đã hoàn toàn không còn ôm kỳ vọng nữa.
Nàng hiện tại đang tự hỏi một vấn đề — —
Lệ tiền bối như thế này, rốt cuộc Phương sư huynh làm sao mà trở nên mạnh mẽ được nhỉ?
Đúng lúc này.
Lệ Phục đột nhiên thản nhiên nói: "Vô Tình kiếm ý mà ngươi lĩnh ngộ là tiên chi kiếm ý, từng đặt chân lên tiên lộ, muốn trảm sát nó độ khó cực cao."
"Ngươi không cách nào dùng tán công để khu trục Vô Tình kiếm ý, chính là vì nguyên nhân này."
"Bởi vì ngươi nhất định phải tiến vào tiên lộ mới có thể đem nó tán đi!"
"Nhưng nếu chờ ngươi đặt chân lên tiên lộ, như vậy, khi đó ngươi sớm đã mất đi cơ hội chém giết kiếm ý."
"Cho nên, ngươi muốn dùng kiếm ý trảm kiếm ý, tuyệt đối không thể được."
"Nhưng giới này còn có một vật có thể trảm Vô Tình kiếm ý."
Trong lúc Lệ Phục nói chuyện, hai mắt dần dần dày đặc ánh quang huy xanh thẳm, trong lòng bàn tay trái có ánh sáng xanh lam chậm rãi dâng lên, trong suốt rực sáng, một cỗ uy áp không gì địch nổi tức thời giáng lâm nơi đây, hắn chậm rãi nói:
"Nó tên là kiếp lực!"
Giờ khắc này, toàn trường tĩnh lặng như tờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận