Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 619: Du Khởi cùng Thần Kỳ đảo

Chương 619: Du Khởi và Thần Kỳ đảo
Sau khi cáo biệt Lệ Phục, Phương Trần cùng Khương Ngưng Y liền trở về Xích Tôn sơn.
Đường núi Ánh Quang hồ sơn rất là vuông vắn, đi trên sơn đạo cho dù là phàm nhân cũng không tốn chút sức lực nào.
Mà hai người thỉnh thoảng còn có thể nghe được âm thanh vui đùa ầm ĩ của đám hài tử ngoại môn tại các phòng nhỏ khắp nơi, ở độ tuổi này của bọn họ, nếu không gánh vác mục tiêu gì thì sẽ không có động lực tu luyện.
Đương nhiên.
Bởi vì bây giờ đệ tử ngoại môn đều đạt từ Luyện Khí tam phẩm trở lên, cho nên tiếng vui đùa ầm ĩ này có lúc lại trở nên quá mức to rõ do có tiểu hài tử vận dụng linh lực hò hét.
Bất quá cho dù tiếng vui cười của đám hài tử khiến Ánh Quang hồ sơn không còn yên tĩnh, nhưng cũng không hề ồn ào.
Hai người lẳng lặng nghe tiếng hài đồng vui đùa, đi được một lúc lâu, Phương Trần mở miệng trước: "Ngươi đưa thứ gì cho sư tôn ta?"
"Ừm..."
Khương Ngưng Y trầm ngâm nói: "Bởi vì cảm thấy dường như đưa cái gì cũng không chắc là thứ Lệ tiền bối cần, cho nên ta liền lấy một gốc linh thực từ chỗ sư tôn ta, nó có thể thanh tâm ninh thần... Có lẽ còn có thể giữ gìn sự thanh tỉnh nữa? Nhưng Lệ tiền bối cũng không cần, ta lại cảm thấy sư huynh mới là người cần nó."
Nói xong nàng liền không khỏi cười một tiếng.
Phương Trần: "..."
Cố ý.
Tuyệt đối là cố ý.
Tiếp đó, Khương Ngưng Y lại hỏi: "Đúng rồi sư huynh, ta muốn biết, trong những lời kia của Lệ tiền bối, có bao nhiêu câu là thật sự có thể nghe theo, bao nhiêu câu là không thể xem là thật."
Khương Ngưng Y vừa nghe xong lời của Lệ Phục, cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy dường như khắp nơi đều là lỗ hổng trong lời nói, nhưng lại cũng khắp nơi đều ẩn chứa thâm ý, điều này không khỏi khiến nàng tò mò...
Nếu ngày thường Lệ tiền bối cũng trao đổi với sư huynh như vậy, vậy thì rốt cuộc sư huynh đã lắng nghe theo phương thức nào?
Nghe vậy, Phương Trần ờ một tiếng, nói tiếp: "Thật ra có lẽ đều có thể xem là thật, mà cũng có thể đều không phải."
"Suy nghĩ của ta chính là có gợi ý thì nghe một chút, còn lại cứ xem như sư tôn ta đang nói đùa vậy..."
"Sư huynh sao có thể nói về Lệ tiền bối như vậy, không sợ sau khi người thanh tỉnh sẽ giáo huấn ngươi sao?"
"Sư tôn ta nếu thanh tỉnh, hẳn là sẽ đi giáo huấn Lăng tổ sư trước."
"Đúng rồi sư huynh, vậy ta muốn biết... Lệ tiền bối và Lăng tổ sư, ai có thực lực mạnh hơn?"
Nói đến đây, Khương Ngưng Y cẩn thận hạ thấp giọng.
Thấy nàng nhỏ giọng nói chuyện, Phương Trần bật cười.
Tu tiên giả thính lực kinh người, ở quanh đây muốn nghe là nghe được ngay, hạ giọng thì có tác dụng gì chứ?
Bất quá mặc dù vô dụng, nhưng là đáng yêu.
"..."
Cùng lúc đó.
Nhược Nguyệt cốc vẫn như cũ tiếng người huyên náo.
Mà giờ khắc này Lệ Phục không có ở trong Nhược Nguyệt cốc bồi hồi, mà là nghiêm túc đứng trước một cái cây, trong tay cầm một hộp gấm đã được mở ra.
Hộp gấm này nhìn bên ngoài có vẻ như đựng quà tặng tinh mỹ, nhưng bên trong lại chứa đầy linh nhưỡng, chính giữa trồng một gốc 【 An Thần hoa 】 toàn thân trắng như tuyết, có vài phần cảm giác như mỹ ngọc.
An Thần hoa có tác dụng an dưỡng nguyên thần, tại Hoa Hủy viên của Vi Nghi xem như cực kỳ bất phàm. Bình thường mà nói, Khương Ngưng Y muốn lấy được hoa này không hề đơn giản như vậy, nhưng may mắn lần trước Tiêm Vân tiên tử dùng nàng và Vi Nghi để đánh cược, thắng được không ít linh thực của Vi Nghi, mà trong đó hai gốc An Thần hoa đáng giá nhất liền bị Khương Ngưng Y lấy đi...
Một gốc dùng để lưu cho Khương Ngưng Yên, một gốc thì lấy ra làm chút lễ mọn tặng cho Lệ Phục.
Mà lúc này Lệ Phục nhìn An Thần hoa, không nói gì chỉ là sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, mãi cho đến khi gió nổi lên thổi bay lá rụng của cây sư đệ của Phương Trần, hắn mới chậm rãi mở miệng:
"Ngươi có nguyện ý học tập truyền thừa của ta không?"
...
"Không!"
Bên ngoài sơn động, Phương Trần vừa mới đi tới đây liền nghe thấy thanh âm của Du Khởi từ trong sơn động vọng ra, sắc mặt co giật.
Vẫn còn đang phát bệnh sao?
Sau khi đưa Khương Ngưng Y về Xích Tôn sơn, Phương Trần liền quay lại Ánh Quang hồ sơn.
Kể từ sau khi Du Khởi phát bệnh nặng, hắn hiện quyết định rằng chỉ cần còn ở Đạm Nhiên tông, thì phải đến xem tình hình của đối phương một chút, để tránh lại bị Thiên Ma xâm lấn mà Phương Trần không hề hay biết.
Vốn định cùng Khương Ngưng Y đến thăm Du Khởi, nhưng nghĩ lại, sư tôn vừa mới "biểu diễn" một màn xong, nếu Du Khởi lại làm một tràng nói năng khó hiểu nữa, hắn sợ Khương Ngưng Y thật sự sẽ nghi ngờ hắn có vấn đề gì đó...
Bất quá Phương Trần đứng bên ngoài sơn động, bí mật quan sát một lát, phát hiện Du Khởi ngoại trừ thỉnh thoảng nói một câu "Không" ra thì mọi thứ đều bình thường, đang cần mẫn giảng bài cho đám động vật.
"Tiểu Soái đạo hữu khi chiến đấu ở triệu hoán sư hẻm núi đã từng làm được hành động vĩ đại là khiến song phi người phải uống thuốc, chữa khỏi chứng nhân cách đối kháng, từ đó về sau liền trở thành cường giả giới âm nhạc. Cho nên ngươi hiểu không, Hỉ Dương Dương, ta muốn nói cho ngươi là... Phương tiền bối, ngài sao lại đến đây."
Du Khởi với con mèo nhỏ trên đầu vốn đang giảng bài cho con dê, kết quả nhìn thấy Phương Trần đi tới, liền lập tức cắt ngang lời mình, hai mắt sáng lên đứng dậy.
Cùng lúc đó, con dê nhìn thoáng qua Phương Trần, phát ra âm thanh: "Be be ~~~ "
Phương Trần tiến lên bắt tay con dê: "Chào ngươi chào ngươi."
Tiếp đó, hắn lại lần lượt chào hỏi các loại động vật trong góc.
Bởi vì Phương Trần đã ra tay giúp chúng mở rộng không gian, còn để thức ăn ở đây, cho nên từng đứa bọn chúng đều sống rất sung túc.
Cuối cùng, hắn mới nhìn về phía Du Khởi, cảm khái nói: "Chúng ta lâu rồi không gặp nhỉ, Du Khởi."
Du Khởi nghiêm mặt nói: "Phương tiền bối, cũng không lâu đâu, ta tính thử thời gian một chút, thực ra mới qua khoảng ba mươi năm thôi, chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt."
Phương Trần: "?"
Ta rõ ràng nhớ lần trước gặp ngươi mới vài ngày trước, ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?
Thôi được rồi.
Không so đo.
Dù sao cũng là mình nói hươu nói vượn trước.
Phương Trần dò hỏi: "Ngươi cảm thấy gần đây thế nào? Việc phổ độ chúng sinh có tiến triển gì không?"
Nói xong, Phương Trần không hiểu sao lại có cảm giác như đang ở phòng kiểm tra trong bệnh viện tâm thần...
Nghe vậy, Du Khởi cao hứng nói: "Cảm giác rất tốt, rất có tiến triển."
Phương Trần nhíu mày, cảm thấy sự tình không ổn: "Tiến triển gì?"
Du Khởi tự hào nói: "Không một ai trong số bọn họ phản bác ta cả."
"Rất rõ ràng, bọn họ nguyện ý nghe ta chia sẻ câu chuyện về Thần Kỳ đảo."
Nghe vậy, lông mày Phương Trần giãn ra, lộ ra nụ cười, cảm thấy sự tình đã ổn thỏa: "Ngươi làm rất tốt."
"Đối với bản thân, nhận thức của ta cũng rất rõ ràng, có một loại trình độ đâu ra đó rất tuyệt!"
"Nhưng ngươi vẫn chưa đủ giỏi."
"Cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa!"
Du Khởi trịnh trọng nói: "Được rồi, Phương tiền bối."
Phương Trần nói: "Tốt, ngươi tiếp tục cố gắng đi, nhớ kỹ những điều cần chú ý mà ta đã nhắc nhở ngươi trước đây, không được quên, biết không?"
Du Khởi gật đầu: "Ta biết!"
Nói xong, hắn liền hung tợn nói: "Không!"
Thấy vậy, Phương Trần lộ ra ánh mắt công nhận, cũng giơ ngón tay cái về phía Du Khởi.
Sau đó Phương Trần giơ ngón cái xong liền định kết thúc cuộc giao lưu ngắn ngủi mà phong phú này.
Nhưng chân vừa bước ra một khoảng ngắn, hắn liền thu về.
Hắn nghĩ tới một chuyện.
Phương Trần dò hỏi: "Đúng rồi, Du Khởi, ngươi còn nhớ Đức Thánh tông không?"
Du Khởi điều chỉnh lại tư thế cho con mèo trên đỉnh đầu rồi gật đầu nói: "Phương tiền bối, ta nhớ, sao vậy?"
Phương Trần: "Vậy ngươi có còn nhớ Đại Từ Đại Bi Phổ Độ Chúng Sinh Kính không?"
Du Khởi: "Nhớ chứ."
Phương Trần nói: "Lúc đó ngươi làm thế nào mà lấy được tử pháp bảo Đại Từ Đại Bi Phổ Độ Chúng Sinh Kính?"
"Nó không phải chỉ có thánh tử của Đức Thánh tông mới lấy được sao? Nhưng lúc ngươi gặp ta mới chỉ là Kim Đan đỉnh phong, còn chưa đạt tới tu vi của thánh tử Đức Thánh tông mà?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận