Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 1106: Trực tiếp đánh chết

Phương Trần chết quá đột ngột, chết đến mức thần hồn câu diệt, sạch sẽ tinh tươm.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Trừ Dực Hung...
Tại phòng tu luyện của hắn, lập tức truyền đến một tiếng loảng xoảng, tiếp theo đó là một tiếng "đông" rất nặng nề chạm đất.
Rất rõ ràng, cái chết của Phương Trần khiến hắn choáng váng, dẫn đến phân tâm, trực tiếp ngã xuống đất.
Âm thanh Dực Hung ngã xuống rất rõ ràng, cũng khiến tất cả mọi người sau một thoáng chấn kinh liền biến sắc.
Ngay sau đó, Lăng Tu Nguyên cùng Triệu Nguyên Sinh trừng mắt muốn rách cả mí...
Bọn hắn tuyệt đối không ngờ rằng, việc Phương Trần ngất đi sẽ dẫn đến kết cục tử vong.
Nguyên nhân nào dẫn đến chuyện này?
Bản nguyên bí cảnh không thể nào mạnh mẽ như vậy được!
Chẳng lẽ là... Giới Kiếp???
Là Giới Kiếp đã động tay chân bên trong Giới Nguyên, ảnh hưởng tới bản nguyên bí cảnh vốn được diễn sinh từ Giới Nguyên?
Đây là sát chiêu mà Giới Kiếp đã ẩn giấu từ rất lâu?
Những ý niệm này vội vàng lóe lên rồi vụt tắt, ngay sau đó, tiếng hét phẫn nộ của Lăng Tu Nguyên vang lên:
"Phương Trần!"
Vừa dứt lời.
Trên người Lăng Tu Nguyên lập tức có một tấm bùa được tế ra.
Phù lục từ ngực Lăng Tu Nguyên bắn nhanh ra như điện, khi nó bay lượn trên đỉnh đầu Phương Trần, cả chiếc Thái Cổ Huyền Ngọc Chu vào thời khắc này trở nên cực kỳ nặng nề ngưng trệ, thời gian và không gian dường như bị đóng băng lại...
【 Trấn Huyền Tỏa Mệnh Vô Sinh Vô Tử Đại Phù Lục 】.
Ngay tại thời điểm phù lục sắp rơi xuống người Phương Trần.
Phương Trần đột nhiên mở mắt!
Tử ý nhàn nhạt vừa dâng lên trong thân thể hắn liền bị đôi mắt vừa mở ra của hắn xua tan, thay vào đó là sinh cơ nồng đậm, khí huyết mênh mông...
Phương Trần vốn đã đột ngột chết đi lại sống lại bằng một phương thức mà mọi người không thể tưởng tượng được!
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Lăng Tu Nguyên cùng Triệu Nguyên Sinh đột nhiên trừng lớn: "?"
Ngay sau đó, Triệu Nguyên Sinh dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt lại lần nữa đại biến, dự cảm không lành khiến thân thể hắn bỗng nhiên lao về phía trước, giận dữ hét lên: "Lão Lăng..."
Vừa nói, hắn vội vàng vươn tay, đập vào người Lăng Tu Nguyên.
Sắc mặt Lăng Tu Nguyên cũng lập tức tím đen lại, thủ ấn đang bấm được một nửa đột ngột dừng lại giữa lúc gân xanh trên cổ nổi lên, một giây sau, một luồng sức mạnh cực kỳ hỗn loạn, bạo ngược vặn vẹo trong tay Lăng Tu Nguyên rồi bùng lên như muốn hủy diệt tất cả...
Lăng Tu Nguyên không còn cách nào khác, hét lớn một tiếng, chịu đựng cảm giác ê ẩm căng tức đến cực hạn bị đè nén trong lồng ngực, quay người đạp mạnh vào hư không một cái, biến mất không còn tăm hơi...
Khoảnh khắc sau.
Nơi xa.
Oanh!!!!!!!!
Ánh sáng từ vụ nổ khổng lồ chiếu sáng toàn bộ thế giới, tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng rất lâu không thể lắng lại...
Phương Trần vừa mới tỉnh lại: "..."
Triệu Nguyên Sinh: "..."
. .
Trên một vùng bình nguyên hoang tàn vắng vẻ.
Phía trên một hố sâu khổng lồ, Lăng Tu Nguyên quần áo tả tơi thở hổn hển, khóe mắt và khóe miệng đều có vết máu ở mức độ khác nhau, lòng bàn tay là một mảng máu thịt be bét...
Sự việc xảy ra vô cùng đột ngột.
Khương Ngưng Y và những người khác dù đã từng chứng kiến Phương Trần phục sinh, nhưng đối mặt với "cái chết" kỳ quặc lần này của hắn, bọn họ chắc chắn không thể nào cản trở hành động của Lăng Tu Nguyên.
Bởi vậy, Lăng Tu Nguyên tự nhiên là khổ rồi...
Lăng Tu Nguyên cuống cuồng, hoảng hốt, muốn khóa lại sinh cơ của Phương Trần, tự nhiên là phải dùng đến thứ áp đáy hòm.
Nhưng mà, nếu Phương Trần thật sự sắp chết, đạo đại phù lục kia còn có thể kéo lại cho Phương Trần một hơi.
Nhưng nếu Phương Trần không chết, lúc nó rơi xuống, Phương Trần chắc chắn xong đời.
Tấm bùa kia kể từ khi xuất hiện, vốn không phải để dùng cho người sống.
Chính vì lẽ đó, Lăng Tu Nguyên chỉ có thể mang theo phù lục đi đến nơi xa, tiếp nhận uy năng bùng nổ của nó...
Bây giờ, Lăng Tu Nguyên trông vô cùng chật vật, sau khi lau sạch vết máu khắp nơi, điều chỉnh lại khí tức, thay một bộ quần áo khác, ngay sau đó, hắn ngẩng đầu bấm pháp quyết, trên bầu trời xa xôi dường như có Tinh Thần chớp động, một luồng sức mạnh đến từ tiên lộ rót xuống, khí tức của hắn hồi phục với tốc độ cực nhanh...
Việc sử dụng phù lục chẳng qua là lựa chọn theo bản năng của Lăng Tu Nguyên khi nguy cơ ập đến.
Chờ sau khi tỉnh táo lại, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình cũng đã phản ứng thái quá.
Tiểu tử Phương Trần này, người có thể dựa vào khả năng "bảo trì một điểm linh quang bất diệt" để khởi tử hoàn sinh, cũng không phải là không thể nào.
Huống hồ, Táng Tính, Nhất Thiên Tam, Dực Hung cũng đâu có chết ngay tại chỗ.
Rất rõ ràng, Phương Trần cũng không phải thật sự đã chết.
Lăng Tu Nguyên cho rằng, "cái chết" lần này của Phương Trần càng giống như điều hắn từng nghe Phương Trần nói trước đây, rằng Phương Trần đang thi triển thiên phú về "Sinh tử" của mình.
Có điều, Lăng Tu Nguyên quả thật là lần đầu nhìn thấy kiểu "khởi tử hoàn sinh" này của Phương Trần, cộng thêm cường độ của lực hủy diệt từ tiểu thế giới đã vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn, lại thêm việc hắn tự dọa mình khi nghĩ đến Giới Kiếp...
Bị dọa như vậy cũng là chuyện hết sức bình thường.
Tu tiên giới không phải là không có những người vận chuyển trật tự sinh tử, Phản Hư kỳ chính là một ví dụ rõ ràng, có thể từ Hóa Thần kỳ tiến vào Phản Hư kỳ thì cần phải bầu bạn với sinh tử.
Huống chi là những tu sĩ Độ Kiếp kỳ và Đại Thừa kỳ đã bước vào tiên lộ.
Bọn hắn chỉ cần giữ cho tiên lộ chân thân không chút tổn hại, thì nhục thân tại Linh giới hoàn toàn có thể làm được việc không ngừng "khởi tử hoàn sinh".
Nhưng mà, Lăng Tu Nguyên chưa từng thấy qua kiểu khởi tử hoàn sinh như của Phương Trần.
Đúng như vừa nói, Phương Trần chết quá ư sạch sẽ.
Người khác khởi tử hoàn sinh, là nhục thân mất đi, nhưng thần hồn như ngọn lửa yếu ớt, tuy yếu mà bất diệt, một lần nữa nở rộ hào quang thần hồn, từ thực thể chuyển sang hư ảo (Phản Hư), chạm đến chân lý tiên đạo.
Còn Phương Trần khởi tử hoàn sinh, là đi luôn một mạch.
Không hề dây dưa lằng nhằng chút nào.
Làm sao hắn có thể không phản ứng thái quá được chứ?
Lăng Tu Nguyên nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu, thầm mắng một câu "quá mẹ nó chân thật", tiếp đó, hắn liền giữ vẻ mặt cực kỳ khó coi, chậm rãi bước vào vết nứt không gian, tiến về phía Thái Cổ Huyền Ngọc Chu.
. . .
Sau một lúc lâu.
Khi Lăng Tu Nguyên trở về, Phương Trần lập tức đi tới: "Lăng tổ sư, ngài không sao chứ?"
"Không có việc gì."
Lúc Lăng Tu Nguyên trở về đã không còn thấy chút dáng vẻ chật vật nào, vẫn là áo bào trắng trên người, khí độ bất phàm, hắn nhìn Phương Trần, cau mày hỏi: "Ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Đã có chuyện gì?"
Lời này vừa nói ra, Triệu Nguyên Sinh, Khương Ngưng Y, Táng Tính, Nhất Thiên Tam đang ngồi gần đó cùng với Dực Hung vừa từ phòng tu luyện đi ra đều đổ dồn sự chú ý về phía bên này.
Phương Trần nghe vậy, trước tiên mời Lăng Tu Nguyên ngồi xuống, lén quan sát thấy trạng thái đối phương quả thật rất bình thường rồi mới lên tiếng: "Lúc Dương Châu bí cảnh bị hủy diệt, ta cảm thấy rất mới lạ."
"Như ngài đã biết, ta là một tu sĩ có chút thiên phú về phương diện tử vong."
Triệu Nguyên Sinh lúc này thật sự nhịn không được nói: "Ngươi mà chỉ gọi là có chút thiên phú thôi sao? Nếu ngươi chỉ là 'có chút', vậy tiêu chuẩn của từ 'thiên phú' này phải hạ thấp lắm đấy..."
Phương Trần: "..."
Cứ thế nhận một câu khen, Phương Trần gãi đầu, rồi mới nói tiếp: "Đa tạ Nguyên Sinh tổ sư... À, cái đó, cho nên, lúc nãy nhìn thấy Dương Châu bí cảnh hủy diệt, lòng ta có cảm ứng."
"Ta chưa từng thấy một thế giới lại chết đi như vậy."
"Cho nên, ta đã lĩnh ngộ được rất nhiều."
"Ừm..."
"Kết quả là, ta liền chết."
"Ta cảm giác có lẽ là do ta... bắt chước quá mức? Hay là đã xảy ra chuyện gì khác? Ân... Ta cũng không rõ lắm."
Vừa dứt lời.
Mọi người đều trầm mặc.
Im lặng một lúc lâu.
Triệu Nguyên Sinh mới nhịn không được nói một câu: "Có khi nào thật ra ngươi cũng bị lực hủy diệt của Dương Châu bí cảnh trực tiếp đánh chết rồi không? Sau đó những thứ khác đều là do ngươi tưởng tượng trước khi chết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận