Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 1072: Học tập đối tượng

Vào thời khắc ba người đang mờ mịt, Thi Dĩ Vân thấy tình thế không ổn, tình huống hiện tại của Lệ Phục xem ra không thích hợp, mặc dù trước đó cũng không có đối nghịch gì, nhưng bây giờ con gái của mình còn ở lại chỗ này, nếu như thân phận bị lời nói xuyên phá, Tiêu Thiên Dạ kia là thảm rồi.
Ý niệm đến đây, Thi Dĩ Vân lập tức liền nghĩ lôi kéo ba người rời đi.
Nàng vội vàng truyền âm cho ba người, nói: "Thừa dịp hắn đang nói hươu nói vượn, chúng ta đi nhanh lên, đừng gây thêm chuyện."
Có nàng lên tiếng, Tiêu Thanh cùng Lăng Uyển Nhi không dám không nghe, mà Tôn Hạ Long càng không cần phải nói.
Cha hắn bảo hắn ở Đạm Nhiên tông làm vật trang sức cho Tiêu Thanh, Tiêu Thanh ở đâu hắn liền theo đó, hiện tại mẹ vợ tương lai của Tiêu Thanh muốn Tiêu Thanh rời đi, hắn tự nhiên cũng muốn rời khỏi.
Còn về việc giao đấu với "Kinh Hòe Tự", vậy thì không thể so sánh được!
Chỉ là, lúc rời đi, bọn hắn còn đang thì thầm — — Đại Thừa trong miệng Lệ lão tiên sinh?
Là cái Đại Thừa mà bọn họ biết rõ sao?
Chắc là không phải rồi!
Cái Đại Thừa mà bọn họ biết rõ, chẳng có quan hệ gì với rác rưởi cả.
Nhưng...
Trong truyền thuyết, vào lúc Lệ lão tiên sinh nổi điên, bất kể là cái gì cũng đều rất rác rưởi.
Vậy cho nên Lệ lão tiên sinh hiện tại vẫn đang nổi điên sao?
Mà những Đại Thừa khác bọn họ mặc dù bị lời nói của Lệ Phục xung kích đến, nhưng không đến mức hoàn toàn mất hết cảm giác.
Khi mọi người phát hiện Tôn Hạ Long thế mà lại định chạy, lập tức im lặng phối hợp một chút, hình thành một hàng rào che chắn, để Tiêu Thanh ba người tự nhiên cho rằng bọn họ rời đi rất thần không biết quỷ không hay.
Nhưng rất đáng tiếc, thần không biết quỷ không hay cũng vô dụng.
Bởi vì người hiện đang đứng trước mặt mọi người chính là: Người sáng tạo Thượng Cổ Thần Khu · Hư Niết Tiên Đế · Tra Tấn đạo nhân · Đối tượng bị Giới Kiếp nhục mạ — — Lệ Phục!
Ánh mắt Lệ Phục nhìn chăm chú về phía Thi Dĩ Vân, bình tĩnh nói: "Ngươi lá gan không nhỏ, dám ở ngay trước mặt ta ngăn chặn cơ duyên của bọn hắn, thật sự là ghen tị, khó trách ngươi đến bây giờ khó thành đại khí!"
"Ta xem thường ngươi."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Thi Dĩ Vân nghe vậy sắc mặt trì trệ...
Lời này có ý gì vậy?!
Lăng Uyển Nhi thì lộ vẻ tức giận.
Lão già điên này dựa vào cái gì nói mẹ ta khó thành đại khí?!
Nàng vừa muốn nổi giận, lại bị Tiêu Thanh ngăn lại.
Tiêu Thanh đứng ra, nói: "Lệ lão tiên sinh, lời ngài giáo huấn rất đúng, vãn bối tư chất ngu dốt, lại quả thật vô cùng ghen tị, mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc thường suy nghĩ vì sao người khác luôn ưu tú hơn vãn bối rất nhiều, lòng mang oán giận, cho nên khó thành đại khí, đến bây giờ không thể Kết Đan, ta bây giờ sẽ trở về thật tốt tự kiểm điểm!"
Tiêu Thanh biết Thi Dĩ Vân không muốn xảy ra xung đột với Lệ Phục, cho nên, nhận lấy lời Lệ Phục quở trách Thi Dĩ Vân, giữ lại chút thể diện rồi định rời đi.
Mà Thi Dĩ Vân thấy vậy, thì không khỏi mỉm cười.
Đã lâu không gặp Tiêu Thanh, có thể nhìn ra ở mọi mặt, hắn đã chững chạc hơn nhiều!
Mà Lệ Phục thì lại nói với Thi Dĩ Vân: "Thi Dĩ Vân, ngươi nghe thấy chưa? Một đứa bé cũng nói ta giáo huấn ngươi rất đúng, chứng tỏ hắn cũng nhìn ra được ngươi ghen tị."
Tiêu Thanh lộ vẻ kinh ngạc, rồi sắc mặt lập tức đỏ lên, vội nói: "Ta không phải..."
Thi Dĩ Vân đè vai Tiêu Thanh lại, nói: "Đừng để ý đến hắn."
Mọi người: "..."
Con rể khó khăn lắm mới nịnh nọt mẹ vợ một chút, ngươi lại làm như vậy?!
Đúng là một chiêu châm ngòi ly gián.
Đây là cố ý sao?
Tiêu Thiên Dạ đã từng đắc tội ngài sao, Lệ Tiên Đế?
Đến mức phải đối phó con trai hắn như vậy sao?
Đúng lúc này.
Lăng Uyển Nhi trầm giọng nói: "Sao ngươi biết tên mẹ ta?"
Sắc mặt nàng ngưng trọng, trong lòng có chút sợ hãi.
Nàng cảm giác lão già điên này đang để mắt tới mẹ ruột của mình!
Thấy Lăng Uyển Nhi đột nhiên hỏi như vậy, mọi người không khỏi trừng lớn mắt.
Lệ Phục làm sao biết thân phận Thi Dĩ Vân?
Vậy khẳng định là trước đó đã quen biết rồi!
Nhưng lời này bây giờ không thể nói ra được.
Phải nghĩ cách cứu vãn tình hình!
Ý niệm đến đây, Tiêu Thì Vũ lập tức huých Cố Hiểu Úc, Cố Hiểu Úc vì muốn dẫn dắt Lăng Uyển Nhi, lập tức nói một câu giọng điệu âm dương quái khí, nhếch mép cười nhạo: "Thời buổi này trẻ con thật ngu ngốc, trên thẻ bài của người ta viết gì cũng không biết sao?"
Lăng Côi cũng cười khẩy nói theo: "Đúng vậy, nhìn một cái chẳng phải là hiểu hết rồi sao?"
Lời này vừa nói ra, Lăng Uyển Nhi vô thức liếc nhìn Thi Dĩ Vân, mới phát hiện bên hông mẫu thân treo một tấm lệnh bài của Thâm Hải dược điền, mà trên lệnh bài có tên Thi Dĩ Vân.
Lăng Uyển Nhi lúc này mới hiểu ra, nhưng ngay sau đó liền tức giận nhìn Cố Hiểu Úc và Lăng Côi...
Cố Hiểu Úc: "..."
Ánh mắt của Lăng Uyển Nhi có điểm giống Lăng Tu Nguyên, bị đôi mắt này nhìn chằm chằm thật sự rất dọa người!
Ý niệm đến đây, hắn lại kín đáo liếc nhìn Thi Dĩ Vân.
Thi Dĩ Vân vội vàng lộ vẻ mặt đầy áy náy, liên tục dùng khẩu hình miệng nói "Thật xin lỗi"...
Còn Lăng Côi thì đang đối mặt với ánh mắt tức giận của Lăng Uyển Nhi...
Lúc này, Lệ Phục nhìn về phía Cố Hiểu Úc, thản nhiên nói: "Trẻ con rất ngu, ngươi cũng chẳng khá hơn chút nào."
"Xem ra ngươi cũng rất ghen tị."
"Ta xem thường ngươi."
Cố Hiểu Úc: "..."
Đúng lúc này.
Lệ Phục nhíu mày nói với Thi Dĩ Vân đang lại lén lút muốn đi: "Còn đi?"
"Còn muốn ngăn chặn cơ duyên bái ta làm thầy của bọn hắn?"
"Có phải ngươi vì lúc còn trẻ không thể gặp được lương sư như ta, cho nên bây giờ mới đặc biệt đố kỵ không?"
"Xem ra như vậy, lời ta vừa mới giáo huấn ngươi, ngươi một câu cũng không nghe lọt tai hả!"
"Khó trách ngươi không tìm được đạo lữ nào tốt!"
Nói xong, Lệ Phục lắc đầu.
Thi Dĩ Vân: "..."
Lần này, Tiêu Thanh cùng Lăng Uyển Nhi triệt để nổi điên tức giận...
Còn Tôn Hạ Long, hắn vẫn luôn duy trì trạng thái tức giận và ấm ức.
Thế nhưng, ba đứa trẻ này còn chưa kịp nổi giận thì bọn hắn liền phát hiện hoa mắt, đột nhiên từ chân núi Ấn Kiếm phong đi tới trước một khu rừng rậm.
Khu rừng rậm này, cây cối đều trụi lủi, trong không khí lại luôn có cảm giác nóng rực như vừa bị lửa lớn đốt qua, mà trên mặt đất trong rừng rậm này, khắp nơi bày bột phấn màu trắng...
Nơi này, là Thiên Kiêu sâm lâm!
Giờ khắc này, mọi người đều sững sờ.
Nhạc Tinh Dạ lẩm bẩm: "Đây là nơi nào?!"
Mà Tiêu Thanh, Lăng Uyển Nhi cùng Tôn Hạ Long thì lộ vẻ kinh hãi, Tôn Hạ Long là người kinh hãi nhất, hắn sợ đến mức lắc đầu lia lịa, cố gắng phân biệt xem mình có phải đang bị trúng huyễn thuật hay không.
Đúng lúc này.
Ở phía trước nhất mọi người, Lệ Phục đang ngạo nghễ đứng thẳng, chắp tay nhìn trời, giọng điệu mang theo cảm giác sâu sắc của sử thi chậm rãi vang lên: "Đây là cung điện Linh giới, điển hình của vạn vật, tận cùng thế giới, những đối tượng các ngươi nên học tập về cơ bản đều ở nơi này!"
Vừa nói xong.
Ánh mắt các vị Đại Thừa biến đổi, chợt lộ ra vẻ mừng như điên...
Nhanh như vậy đã đạt được mục đích đến nơi này rồi sao?!
Ý niệm đến đây, Trúc Tiểu Lạt lập tức lớn tiếng nói: "Lệ tiền bối, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"
Lúc nói chuyện, nàng không quên thi pháp che giấu cảm giác của ba đứa trẻ và vị tu sĩ Độ Kiếp kia, để phòng ngừa bọn hắn nghe được.
Nhưng Lệ Phục đưa tay nhẹ nhàng búng ra, phá vỡ sự che giấu của Trúc Tiểu Lạt, và thản nhiên nói:
"Ngươi vậy mà cũng đang ngăn chặn cơ duyên của bọn hắn."
"Ngươi cũng rất ghen tị!"
"Ta xem thường ngươi."
Trúc Tiểu Lạt: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận