Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 1144: An Điền Sơn động phủ rất mạnh

Chương 1144: Động phủ An Điền Sơn rất mạnh
Hiện tại, Nhân Tổ miếu sắp diễn ra, chắc chắn phải có luận võ tỷ thí, điều này Phương Trần đương nhiên biết rõ, bọn hắn không có cách nào lập tức rời đi.
Nhưng mà, đây cũng không phải là điểm chính.
Chỉ là so võ mà thôi...
Không tốn bao nhiêu thời gian, hoàn toàn có thể hoàn thành trong nháy mắt!
Quan trọng nhất là, hiện tại Lăng Tu Nguyên đang bị vây ở Nhược Nguyệt cốc.
Nếu Lăng Tu Nguyên không đi được, Phương Trần lo lắng bọn hắn trong thời gian ngắn cũng không thể đến Tiên Yêu chiến trường.
Vậy thì...
Lão bằng hữu của Triệu Nguyên Sinh thật sự chịu nổi nỗi khổ bị lôi kiếp tập kích quấy rối sao?
Nhưng đối mặt với câu hỏi của Phương Trần, Triệu Nguyên Sinh cười ha hả nói: "Chịu nổi?"
"Vì sao lại hỏi như vậy? Ngươi làm sao lại lo lắng hắn chịu không nổi?"
Phương Trần sửng sốt nói: "Vậy chúng ta có thể sẽ phải mất một khoảng thời gian khá dài không ra ngoài được, chẳng phải lão bằng hữu của ngài vẫn phải tiếp tục chống đỡ sao?"
Triệu Nguyên Sinh vỗ vỗ vai Phương Trần, ra hiệu không sao, nói: "Không sao cả, thứ nhất, nói lùi một bước, nếu lão bằng hữu của ta thật sự không chống đỡ nổi, cho dù lão Lăng không ra ngoài được, chúng ta cũng có thể tự mình đi."
"Thứ hai, tình hình hiện tại là lão bằng hữu của ta hoàn toàn chịu đựng được, ngươi có nhớ lời ta nói với ngươi trước đó không?"
Phương Trần: "Là... Lời gì vậy?"
Triệu Nguyên Sinh: "Sau đại điển nhập sơn, ta đã nói với ngươi, đợi ngươi 10 năm, khi ngươi đạt tới Nguyên Anh, chúng ta sẽ cùng đến Tiên Yêu chiến trường."
"Cho nên, nói đúng ra, dù cho chúng ta 10 năm nữa mới đến Tiên Yêu chiến trường, hắn cũng không thành vấn đề."
"Ngươi cũng có thể tự mình tính xem, bây giờ cách ngày ta nói 10 năm đó còn bao lâu nữa?"
Phương Trần ờ một tiếng: "Cũng phải!"
Triệu Nguyên Sinh nói: "Cho nên, ngươi cũng không cần lo lắng, cứ chuyên tâm tỷ thí, sau khi thắng, chúng ta xem Lăng Tu Nguyên cần bao lâu nữa là được."
Phương Trần gật gật đầu...
Cũng phải!
Nếu đã như vậy, thì cũng không cần phải lo lắng thế.
Sau đó, Phương Trần ở lại trong An Điền Sơn một lát, đi dạo khắp nơi...
Trước kia hắn cứ ngỡ cảnh tượng bên trong động phủ An Điền Sơn hẳn là vô cùng hào hoa, mà người hưởng dụng động phủ xa hoa bực này thì chỉ có Triệu Nguyên Sinh và Lục Ách.
Mà bây giờ, sau khi Lục Ách đến Ma Uyên làm việc, trong động phủ đáng lẽ chỉ còn một mình Triệu Nguyên Sinh mà thôi.
Nói cách khác, trên đường Phương Trần đến động phủ An Điền Sơn, cảnh tượng hắn dự đoán trước đó bên trong động phủ —— đáng lẽ phải là Triệu Nguyên Sinh cô độc hưởng thụ một phủ đệ to lớn mà vắng vẻ mới đúng.
Nhưng sự thật chứng minh Phương Trần đã sai.
Động phủ An Điền Sơn đích thực là vô cùng hào hoa.
Trong động phủ lớn như vậy, rực rỡ đa sắc màu, hoa đẹp phong phú, bên trái là một vườn đào vạn thọ, có núi thiêng nước linh, thân núi lộng lẫy bảy màu nhưng không mất đi tiên khí, dòng nước trong vắt thấy đáy lại thường xuyên có sương trắng lượn lờ; bên phải là một ruộng linh thực, kỳ hoa dị thảo, nhiều không kể xiết, cả khu vườn đều là linh quang vật chất bắn thẳng lên trời, chiếu rọi đến mức Phương Trần muốn đổi cặp kính Đạo Trần Pippi Tôm thành kính râm Đạo Trần đeo lên mắt...
Đây chỉ là một góc của động phủ An Điền Sơn, đi vào sâu hơn, có hành lang lát đá trông như được tạo thành tự nhiên bởi bàn tay tài tình của tạo hóa, mỗi góc đều có ánh châu quang chiếu rọi vừa đủ, hỏi ra mới biết là Triệu Nguyên Sinh đã bỏ ra tâm huyết lớn lao, tỉ mỉ tạo dựng. Sau hành lang chính là phòng khách chính 【 Đạt Đáo Sơn Sảnh 】. Phòng khách chính thì khỏi phải nói, dù sao Phương Trần thấy trong toàn bộ Đạm Nhiên tông hẳn là không có nơi nào hào hoa hơn nơi này, mấy thứ trang trí gì đó đều không cần bàn tới, nói chung chỉ một điểm: Phương Trần cảm thấy hai cái bình hoa đặt ở cửa ra vào kia, với thực lực hiện tại của mình mà dốc hết toàn lực cũng chưa chắc đập vỡ nổi...
Động phủ An Điền Sơn xa hoa như vậy, không ngoài dự liệu của Phương Trần.
Nhưng mà, giữa mỹ cảnh tuyệt vời như vậy lại không hề tịch mịch cô độc, mà vô cùng náo nhiệt, tấp nập, tràn đầy hơi thở cuộc sống.
Phương Trần vừa vào cửa đã gặp chừng trăm người và yêu.
Hắn nhìn lướt qua, thấy yêu tộc nào dường như cũng có mặt ít nhiều, người của chính đạo ngũ tông hình như cũng cơ bản đều có...
Hỏi Triệu Nguyên Sinh một chút mới biết, sở dĩ có nhiều người và yêu thú như vậy không phải vì Triệu Nguyên Sinh thích náo nhiệt, mà là vì trong động phủ An Điền Sơn có mấy khu vườn lớn, bên trong đều có những thứ cần chăm sóc cẩn thận, ví dụ như nuôi dưỡng linh mạch, yêu thú, linh thực các loại, còn có rất nhiều pháp bảo. Những pháp bảo này đều không có khí linh, nhưng đều vô cùng quý giá, đa số là pháp bảo loại hình sản xuất, cũng cần được bảo dưỡng.
Mà những việc này đều cần hao phí nhân lực vật lực rất lớn.
Đối mặt với chi phí bảo dưỡng kếch xù như vậy, Triệu Nguyên Sinh tự nhiên là một đồng cũng không bỏ ra, trực tiếp tìm người của chính đạo ngũ tông, biến các suất công việc bảo dưỡng thành "khen thưởng" rồi phái ra toàn bộ. Cứ cách một khoảng thời gian, hắn lại đưa đám người này vào để bảo dưỡng.
Triệu Nguyên Sinh còn nói với người của Đạm Nhiên tông, xuất phát từ tình nghĩa đồng môn, có thể dành phần lớn suất "khen thưởng" cho Đạm Nhiên tông, các suất "khen thưởng" còn lại thì do đệ tử Đạm Nhiên tông và đệ tử các tông môn khác cạnh tranh để nhận việc. Chính vì thế mà cũng sinh ra một số cuộc thi đấu, như "An Điền Sơn động phủ thi đấu".
Phương Trần vốn muốn chửi thầm Triệu Nguyên Sinh ra dáng nhà tư bản, nhưng nghĩ lại, có thể vào động phủ An Điền Sơn quả thực là một cơ duyên, không chỉ môi trường linh lực tốt, mà lúc vận khí tốt còn có thể gặp được không ít bảo bối tốt được chia phần, tu luyện ở đây hiệu quả cũng tăng lên rất nhiều.
Quan trọng nhất là còn có thể tăng thêm rất nhiều kiến thức — — bởi vì Triệu Nguyên Sinh sẽ mời trưởng lão Hợp Đạo tới giảng bài cho bọn hắn.
Còn về bản tôn Triệu Nguyên Sinh? Vậy dĩ nhiên là trực tiếp ẩn thân, làm kẻ chủ mưu đứng sau.
Rất nhiều người nếu tu vi không đủ, thậm chí sẽ không biết động phủ An Điền Sơn là của hắn.
Nghĩ đến đây, Phương Trần không chửi thầm nữa, ngược lại bắt đầu tiếc nuối —— An Điền Sơn thi đấu, nghe nói cuộc thi này có rất nhiều hạng mục, làm vườn, nuôi cỏ, dưỡng khí, tu vi... chờ đều có.
Đúng là cơ hội tốt để ra vẻ biết bao! Nhưng thật đáng tiếc, hắn thân là thánh tử, lại là đệ tử của Lệ Phục, muốn vào động phủ An Điền Sơn thì chỉ cần nói một tiếng là được, căn bản không cần thông qua thi đấu để vào.
Thậm chí Triệu Nguyên Sinh còn phải xin hắn nếu muốn vào thì cứ đi vào từ cửa chính, đừng mang Lệ Phục tới để cưỡng ép đoạt sư nữa...
Đi theo sau lưng Triệu Nguyên Sinh, dạo một lát trong động phủ An Điền Sơn dưới điều kiện không kinh động bất kỳ ai, Phương Trần bội phục nói: "Vẫn là Nguyên Sinh tổ sư lợi hại, cách làm nhiều bên cùng có lợi thế này mà ngài cũng nghĩ ra được!"
Triệu Nguyên Sinh cười tủm tỉm nói: "Nói thế nào?"
Phương Trần chậm rãi nói: "Ngài tổ chức cuộc thi đấu này, giúp rất nhiều đệ tử có cơ hội tăng thêm kiến thức, tăng cường thực lực tổng hợp của tông môn, đây là cái lợi thứ nhất cho đệ tử, tông môn và toàn bộ chính đạo. Những đệ tử này đều là đệ tử ưu tú của chính đạo ngũ tông, ưu tú trong ưu tú, họ dụng tâm chăm sóc hoa cỏ, có ích cho thiên tài địa bảo, cũng có tác dụng định hướng tốt hơn cho việc tăng gia sản xuất của Linh giới sau này, đây là cái lợi thứ hai cho ngài và Linh giới. Mặt khác, những đệ tử này về sau cũng sẽ trở thành người thuộc phe cánh động phủ An Điền Sơn, Nguyên Sinh tổ sư có thể sớm sàng lọc, khi cần thiết thì chọn người ưu tú trong đó mà dùng, không lo dưới trướng không có người dùng được, đây là cái lợi thứ ba cho ngài và tương lai."
"Một hành động này của ngài, vì chính ngài, vì các đệ tử, vì tông môn, vì chính đạo, vì Linh giới mà tạo ra tương lai vô hạn, đúng là nhìn xa trông rộng. Đây theo một ý nghĩa nào đó cũng là tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, vãn bối bội phục!"
Mà nghe những lời này, Triệu Nguyên Sinh hơi sững sờ, rồi kinh ngạc nói: "Nguyên lai ta lợi hại như vậy sao? Ban đầu ta chỉ muốn dùng kiến thức và cơ duyên để đổi lấy một số người đến làm việc miễn phí cho ta mà thôi, không ngờ ta còn vì cả thế giới mà làm ra cống hiến to lớn cơ à."
Nói xong, Triệu Nguyên Sinh lập tức vui vẻ hẳn lên: "Ha ha, ta rất mạnh!"
Phương Trần: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận