Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 640: Khoái lạc thời gian luôn luôn rất ngắn.

Chương 640: Thời khắc vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi.
Tiêm Vân tiên tử cảm thấy loại chuyện này nếu xảy ra ở tông môn khác, chỉ sợ là phải toàn tông ăn mừng lớn mười ngày, sau đó đem chuyện này ghi chép lại cẩn thận, chỉ vì để hậu nhân tham khảo, xem thử có thể nào tham chiếu kinh nghiệm tương tự, tìm ra thiên kiêu tương tự hay không...
Hơn nữa, cũng có thể chuẩn bị lấy hai vị thiên kiêu này làm ví dụ, tiến hành tuyên dương, nâng cao sự kỳ vọng của ngoại giới đối với năng lực giáo hóa, thực lực tương lai của tông môn, nhờ đó còn có thể thu nạp một nhóm thuộc hạ thực lực mới, chỉnh hợp tài nguyên, tuyển nhận đệ tử thiên tài mới...
Nói đơn giản, chuyện này là một việc đủ để khiến cả tông môn sôi trào.
Nhưng bây giờ...
Dư Bạch Diễm thì sống sót sau tai nạn, Mộ Hạc Ảnh lại tẻ nhạt vô vị.
Đây coi là cái gì chứ?
Cho dù Tiêm Vân tiên tử biết tại sao bọn họ lại như vậy, cũng không khỏi trầm mặc.
Thật sự là quá vô lý!
Sau đó, Dư Bạch Diễm liền đóng tất cả trận pháp của Địa Tuyền cốc lại, những khí tức thủy mặc kia chậm rãi tiêu tán, toàn bộ Địa Tuyền cốc lại khôi phục lại bộ dáng âm u rét lạnh quỷ quyệt như lúc trước.
Bất quá, có lẽ là vì Đạm Nhiên bức họa vừa mới giáng xuống hai món tử pháp bảo tại nơi này, cho nên sát ý của Địa Tuyền cốc cũng tiêu tán không ít.
Lúc Dư Bạch Diễm đóng trận pháp lại, Mộ Hạc Ảnh nói: “Tốt, chuyện tổ tiên ban thưởng bảo vật đã kết thúc mỹ mãn.”
“Sau khi trở về, các ngươi hãy cố gắng làm quen với Đạm Nhiên bức họa, đợi đến ngày đại điển thì cùng nhau lấy ra là được.”
Đây cũng là điều hắn và Dư Bạch Diễm đã sớm thương lượng, phân đoạn tổ tiên ban thưởng bảo vật không thể biểu diễn trước mặt toàn tông, vậy thì lấy ra để chứng minh sự quan tâm của tổ tiên đối với bọn họ cũng được.
Phương Khương đồng thanh nói: “Vâng!”
Mộ Hạc Ảnh lại nghĩ tới một việc, nói: “Mặt khác, bên trong tử pháp bảo tuy không có đạo niệm của tổ tiên, nhưng Tám thước bức tranh nắm giữ một năng lực tên là ‘tổ tiên tán thành’.”
“Năng lực này có thể giúp tông môn tìm kiếm thiên kiêu đỉnh cấp thực sự, cho nên, sau này nếu gặp được thiên kiêu không tệ thì có thể vận chuyển bức tranh, phát ra ‘tổ tiên tán thành’.”
“Đương nhiên, cái này xem ra dường như chỉ có ích cho tông môn, nhưng đối với các ngươi cũng có chỗ tốt, nếu các ngươi có nhàn tâm thì có thể đi tìm kiếm.”
Nói xong, Mộ Hạc Ảnh cười cười.
Phương Khương: “Được rồi, tổ sư.”
Cùng lúc đó, Phương Trần trong lòng hiểu ra, trước đó Lăng Tu Nguyên từng vận chuyển Đạm Nhiên bức họa trước mặt mình, liền phát ra thứ ánh sáng giống hệt Tiên Tổ Giới Đỉnh của Diêm Chính Đức.
Những ánh sáng này không có ngoại lệ đều tìm được thiên kiêu đỉnh cấp.
Thì ra đây chính là ‘tổ tiên tán thành’.
Sau đó, Mộ Hạc Ảnh cáo biệt mọi người rồi rời đi trước.
Phương Trần đem bức tranh thu vào.
Đạm Nhiên bức họa trực tiếp tiến vào bên trong đan điền của hắn.
Bất quá cùng là pháp bảo cấp tổ sư, cũng có phân chia cao thấp.
Hắn cảm giác Đạm Nhiên bức họa đẳng cấp hơn hẳn, vừa vào đan điền liền trực tiếp treo cao trên trời, không giống lắm với trạng thái của hai món hàng ở nơi hẻo lánh kia.
Mà vào khoảnh khắc Đạm Nhiên bức họa tiến vào đan điền, trong đầu Phương Trần còn xuất hiện phương pháp sử dụng liên quan tới Đạm Nhiên bức họa.
Tác dụng của Tám thước bức tranh ngoại trừ việc trợ giúp lĩnh ngộ, chạy trốn, ‘tổ tiên tán thành’ đã nói trước đó, thì điều quan trọng nhất là có thể cường hóa "Đạo" của người sử dụng, gia tăng cảm ngộ của người sử dụng, nâng cao năng lực công kích.
Đạm Nhiên bức họa dường như một tiểu thế giới, các vị tổ tiên trong bức tranh nắm giữ đủ loại "Đạo".
Ví như Cao Tổ của Phương Trần là Phương Duy Minh, đang ở trong bức tranh.
Đạo của Thần Tướng Khải và đạo Sát phạt Trấn Ma ẩn sau Thần Tướng Khải mà hắn lưu lại có thể trợ giúp Thần Tướng Khải của Phương Trần trở nên mạnh hơn.
Cho dù không tu luyện Thần Tướng Khải, nhưng nếu là tu sĩ đồng dạng sở trường về loại hình sát phạt, Trấn Ma, cũng có thể nhận được trợ giúp từ đạo ngộ mà Phương Duy Minh lưu lại.
Lại ví như Khương Ngưng Y, nàng có thể nhận được sự trợ giúp của tổ tiên tu tập kiếm đạo vân vân...
Bất quá, bên trong tử pháp bảo vì không có đạo niệm của tổ tiên, cho nên sự trợ giúp của các vị tổ tiên ấy mặc dù rất lớn, nhưng lại không mạnh bằng bản thể Đạm Nhiên bức họa.
Nếu là do Lăng Tu Nguyên tự mình khống chế bản thể Đạm Nhiên bức họa, hiệu quả tăng phúc đó càng mạnh đến mức không cách nào tưởng tượng.
Sau khi Phương Trần ý thức được điểm này, không khỏi bắt đầu suy nghĩ...
Vậy những thứ trên người mình nhiều như vậy, chẳng phải là đều có thể được tăng phúc sao?
Khoan đã...
Vậy Yêu Tổ chi lực và Thiên Ma chi lực của mình nên tìm vị tổ tiên nào giúp đỡ một chút đây?
Còn nữa, Thượng Cổ Thần Khu của mình liệu có tổ tiên nào có thể trợ giúp không...
Sau đó, Phương Trần lại không khỏi nghi hoặc ——
Vậy tại sao Tiên Tổ Giới Đỉnh và long châu đều không có phương pháp sử dụng nào vậy?
Chẳng lẽ cũng vì lúc Đạm Nhiên tông cướp đoạt khí vận đã không tiện tay cướp luôn sách hướng dẫn sử dụng về sao?
Tin tức liên quan tới Tiên Tổ Giới Đỉnh, vẫn là do chính hắn đi hỏi thăm.
Nghe nói Tiên Tổ Giới Đỉnh có thể giúp người luyện dược, thông suốt luyện đan chi đạo.
Còn về long châu, thứ vốn đã rất bí ẩn ở Yêu giới này, ở Đạm Nhiên tông lại càng khó nghe nói tới.
Lúc này, Dư Bạch Diễm mặt mày hớn hở đi đến chỗ Phương Trần, vỗ vỗ vai hắn: “Tốt, ngươi thật sự rất tốt.”
Phương Trần cũng vô cùng cao hứng: “Đệ tử may mắn không làm nhục mệnh!”
Dư Bạch Diễm cười ha hả: “Không hổ là thánh tử của tông ta!”
Thời khắc vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi.
Sau khi Dư Bạch Diễm cười xong, liền cáo biệt Phương Trần và mọi người, đi chuẩn bị công việc cho đại điển sắp tới.
Tiêm Vân tiên tử thì mang theo Khương Ngưng Y rời đi.
Phương Trần tự mình lái thuyền trở về Đạm Nhiên tông.
Sau khi trở lại Xích Tôn sơn.
Phương Trần vừa vào cửa liền thấy Táng Tính và Nhất Thiên Tam đang cùng Phương Trăn Trăn nhìn Đạo Trần cầu bay tới bay lui.
Bên trong Đạo Trần cầu toàn là tiếng của Dực Hung...
“Dực Hung, ra đây.”
Phương Trần trầm mặc vung tay, Đạo Trần cầu trực tiếp bị hắn điều khiển bay về trong tay mình, không nhúc nhích nữa.
Dực Hung lúc này mới tiếc nuối lăn từ bên trong ra, nói: “Trần ca, ngươi sao vậy? Vừa mới đến lượt ta mà.”
Phương Trần một tay cầm cầu, trừng mắt lườm hắn một cái: “Đạo Trần cầu không phải đồ chơi, đừng có nghịch.”
Dực Hung: “À.”
Táng Tính thản nhiên nói: “Phương Trần, ngươi về rồi à?”
“Tình hình tử pháp bảo thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện này, Phương Trần nhất thời lộ ra nụ cười: “Thuận lợi chưa từng có.”
“Ta lấy được Tám thước bức tranh, pháp bảo cấp tổ sư.”
“Lợi hại không?”
Phương Trần nói xong còn nhướng mày.
Nhất Thiên Tam nói trước tiên: “Phương Trần, ngươi thật lợi hại.”
Phương Trần nói: “Cảm ơn.”
Mà Táng Tính bay lên, vừa định nói chuyện, Dực Hung liền nói trước với giọng thản nhiên: “Cái gì? Chuyện này cũng quá khiến người ta chấn kinh rồi.”
Phương Trần: “?”
Hắn lạnh lùng trừng Dực Hung một cái: “Ta bây giờ là thánh tử, ta muốn lấy đi chức thành chủ Long Khẩu thành của ngươi dễ như trở bàn tay.”
Dực Hung lập tức cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, ta sai rồi, ta chỉ đang bắt chước Táng Tính thôi.”
Táng Tính thản nhiên nói: “Ngữ khí của ngươi mang theo vẻ chế giễu và chế nhạo nhàn nhạt, chẳng qua chỉ là bắt chước vụng về mà thôi, đừng có đem ra đánh đồng với ta.”
Dực Hung: “...”
Táng Tính tiếp tục nói với giọng thản nhiên: “Phương Trần, vậy đã như thế, ngươi có thể lấy tử pháp bảo của ngươi ra xem thử được không?”
“Được thôi.”
Phương Trần không có ý kiến, trực tiếp lấy Đạm Nhiên bức họa ra, đặt ở bàn tay trái đang trống không.
Vào lúc Tám thước bức tranh xuất hiện trước mắt mọi người, Dực Hung không khỏi thốt lên kinh ngạc: “Sức mạnh thật là mạnh mẽ.”
Phương Trần bán tín bán nghi nhìn hắn một cái.
Dực Hung vội vàng giải thích: “Ta thật sự đang thán phục, lực lượng này rất mạnh.”
Phương Trần lúc này mới thu hồi ánh mắt, dự định trải Đạm Nhiên bức họa ra.
Kết quả, đúng lúc này.
Tám thước bức tranh trong tay hắn vì quá dài, trực tiếp đâm trúng Đạo Trần cầu trên tay kia...
Mà cú đâm như vậy...
Vụt!
Tám thước bức tranh biến mất trong nháy mắt.
Phương Trần: “?”
Cái gì?
Bức tranh của ta đâu?
Hả?
Hả?
Hả??????
Giờ khắc này, cả sân viện đột nhiên rơi vào tĩnh lặng như chết.
Bờ môi Phương Trần run rẩy, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt hớn hở vừa rồi thậm chí còn lưu lại trên mặt hắn.
Giây sau.
Trên Xích Tôn sơn vang lên tiếng hét chói tai kinh thiên động địa của Phương Trần: “A a a a!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận