Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 298: Oanh giết Thiên Ma

Khi đám thiên ma cuồng nhiệt to lớn quỳ rạp xuống thành một mảng, các đại năng ma đạo ngồi đó đều rơi vào trạng thái ngưng trệ, trên không trung, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió rung động, không còn âm thanh nào khác.
Bọn họ đều không dám tin vào mắt mình.
Nhất là ba người Cam Bần, Hoài Mẫn, Hậu Đức...
Thiên ma của bọn họ, vì sao lại thần phục Lệ Phục?!
Mà Lăng Tu Nguyên đứng sau lưng Lệ Phục, xét về góc độ, giờ phút này cũng giống như Lệ Phục, hưởng thụ sự quỳ bái của thiên ma.
Có điều, hắn cũng không vui vẻ gì, mà là rất im lặng.
Trước đó hắn đã từng thấy cảnh tượng thiên ma cuồng nhiệt quỳ xuống sau khi Lệ Phục thi triển Thượng Cổ Thần Khu, lúc đó Lăng Tu Nguyên đã cực kỳ chấn kinh.
Khi đó hắn, thậm chí còn cho rằng đây chính là chứng cứ xác thực cho việc 【 Thượng Cổ Thần Khu 】 là ma công.
Nhưng lúc đó Lệ Phục đã đưa ra một lời giải thích xem như rất chuẩn xác.
Hắn nói: "Kiếp lực là lực lượng chí cao trong thiên hạ, bất kỳ lực lượng nào cũng cần thần phục dưới kiếp lực, thiên ma tuân theo bản năng, thần phục kiếp lực, là điều rất tự nhiên."
"Huống chi, ta là đại đạo, quỳ bái kiếp lực và đại đạo, chẳng phải rất bình thường sao?"
"Ngươi Lăng Tu Nguyên cũng phải quỳ bái ta mới đúng!"
Lăng Tu Nguyên lúc ấy nghe xong, ngoại trừ phản đối câu cuối cùng, đối với nội dung phía trước ngược lại cảm thấy có mấy phần đạo lý.
Mà sau khi thiên ma quỳ xuống, không trung trầm mặc rất lâu.
Hiền Minh đột nhiên mở miệng, vẻ mặt ngưng trọng lại mang theo thăm dò hỏi: "Hư Niết, Lăng Tu Nguyên, hai người các ngươi, khi nào cải tà quy chính, gia nhập thánh đạo của ta?"
Lăng Tu Nguyên trực tiếp vung ra bàn tay linh lực cực lớn: "Lăn."
Ầm!
Bàn tay linh lực cực lớn bị Cam Bần do Hiền Minh đẩy ra ngăn lại.
Hiền Minh bình tĩnh tự nhiên mỉm cười nói: "Lăng Tu Nguyên, không sao đâu, nơi này là thế gian cấm khu, chỉ có mấy vị chúng ta, những người khác căn bản không cách nào dò xét nơi này, đừng nói chi là bị người khác nghe được nội dung ở đây!"
"Cho nên, ngươi có thể yên tâm lớn mật thành thật với ta, không cần che giấu!"
"Đức Thánh tông của ta, luôn hoan nghênh ngươi đến!"
Giờ khắc này, Hiền Minh liền bỏ đi vẻ trịnh trọng thường ngày.
Chủ yếu là muốn đối đãi một cách chân thành!
Bởi vì! Có thể nói là hai vị tu sĩ mạnh nhất nhì chính đạo, bây giờ vậy mà lại thông đồng làm bậy với thiên ma, cùng một giuộc.
Đối với người trong ma đạo mà nói, đây không thể không coi là một tin tức tốt.
Hiền Minh cho rằng, nếu hai người này có thể gia nhập Đức Thánh tông của chính mình, thực lực Đức Thánh tông chắc chắn sẽ tăng gấp bội.
Đến lúc đó, cái gì mà Hậu Đức, Hoài Mẫn, đều có thể hiến tế hết để làm quà mừng, tặng cho Lăng Tu Nguyên cùng Lệ Phục!
Đương nhiên, để báo đáp lại, Lệ Phục tự nhiên cũng phải nói rõ kỹ xảo thao túng kiếp lực của chính mình!
Đồng thời, Hiền Minh bây giờ xem như đã hiểu.
Vì sao vừa rồi Lệ Phục lại muốn trêu đùa chính mình.
Nguyên nhân khẳng định rất đơn giản.
Cái gọi là con đường tiên lộ thứ hai, khẳng định không tồn tại!
Lệ Phục đơn giản chỉ là nhập ma, học được một phương pháp thao túng kiếp lực từ tiên giới mà thôi.
Mà lại, nói không chừng cũng là vì lấy trộm kiếp lực, nên mới bị tiên giới trục xuất xuống đây...
Mà khi Hiền Minh nói xong, Lăng Tu Nguyên nghe xong liền cười ha hả: "Uyên Vân Sách, ngươi đang nằm mơ đấy à?"
Hiền Minh cũng không giận, cười tủm tỉm nói: "Lăng Tu Nguyên, ngươi và ta là địch thủ nhiều năm, đối với nhau cũng coi như có chút hiểu biết, ta chẳng qua chỉ thật lòng hy vọng ngươi gia nhập Đức Thánh tông của ta thôi, cần gì phải nói ta nằm mơ chứ?"
"Lại nói, với cảnh tượng trước mắt thế này, ta nghĩ người nào nhìn thấy, trong lòng đều hiểu rõ cả thôi!"
Lăng Tu Nguyên không đáp lại hắn, ngược lại cười khẩy nói: "Ma đạo từ xưa đến nay tự xưng là thẳng thắn thật tiểu nhân, nói chính đạo chúng ta đều là ngụy quân tử, nhưng các ngươi lại là một dạng khác, là ngụy quân tử của ma đạo, kết hợp vô cùng tốt khuyết điểm của cả hai."
"Ta dù có muốn nhập ma, cũng không đến lượt nơi tàng ô nạp cấu như của các ngươi trở thành lựa chọn của ta."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người Đức Thánh tông lập tức sa sầm xuống.
Nhất là khi nghe thấy từ 'tàng ô nạp cấu', mặt mo của Thanh Tuyệt quả thực lại càng khó coi thêm mấy phần.
Hiền Minh thấy thế, thu lại nụ cười, châm chọc nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
"Ha ha." Lăng Tu Nguyên cười lạnh hai tiếng.
Ngay lúc hai người đang tranh cãi gay gắt, Lệ Phục đang nhíu mày nhìn đám thiên ma quỳ bái đột nhiên vung quyền, kiếp lực màu xanh thăm thẳm bên ngoài thân tách ra một luồng lực lượng kinh thiên, gợn sóng vô tận khuếch tán ra, chấn động từng tấc không gian hư không, lập tức, hắn bỗng nhiên tung một quyền...
Ầm! ! !
Giờ khắc này, toàn bộ thế giới trở nên trắng xóa, phảng phất như thiên lôi giáng thế, phảng phất như vạn kiếp ập đến.
Hiền Minh thấy thế, sắc mặt đại biến, "Đáng chết, sao hắn lại động thủ vào lúc này?!"
Nói xong, hắn lập tức mang theo Thanh Tuyệt và Ôn Lương trốn ra sau lưng ba người Cam Bần.
Ba người Cam Bần lộ vẻ hoảng sợ tột độ, lập tức muốn chạy, nhưng Hiền Minh truyền âm cho bọn hắn: "Các ngươi không chạy thoát khỏi kiếp lực đâu, lập tức phòng thủ tại chỗ, chúng ta sẽ giúp các ngươi phòng ngự, phân thân không chống đỡ nổi đâu!"
Vừa mới nói xong. Trong lòng ba người Cam Bần tuôn ra bao lời chửi thề tích tụ mấy ngàn năm, nhưng một câu cũng không dám nói, chỉ có thể biến phẫn nộ thành lực lượng, lấy ra tất cả pháp bảo phòng ngự và phù triện giữ ở đáy hòm, liều mạng chống cự đòn đánh bất ngờ của Lệ Phục!
Vù vù vù — — Vô số tấm khiên phòng ngự liều mạng xuất hiện trên trời cao, dưới sự trợ giúp từ phía sau của Hiền Minh, Thanh Tuyệt và Ôn Lương, ba người Cam Bần cuối cùng cũng dựng lên được từng lớp phòng ngự trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai hơi thở.
Ngay sau đó, tiếng sóng biển vang vọng không trung!
Cái "tiếng sóng biển" này không phải là thủy triều thật sự, mà chính là kiếp lực!
Ào ào ào — — Kiếp lực ngưng tụ thành biển sét, biển sét hóa thành sóng lớn, sóng lớn chồng chất hóa thành đại dương, cuối cùng cơn thủy triều màu xanh thẳm cực hạn mãnh liệt này giống như sóng thần nghiêng trời gào thét, nuốt chửng tất cả thiên ma cùng vô số tấm khiên phòng ngự đang lấp lánh phát sáng...
Cùng lúc đó.
Khuôn mặt Lăng Tu Nguyên được kiếp lực chiếu sáng, hắn nhìn đám thiên ma bị kiếp lực bao phủ, mặt mũi tràn đầy vẻ ngốc trệ, không biết phải làm sao.
Một lúc lâu sau!
Đợi đến khi kiếp lực tan đi, thiên ma bị thiêu đốt không còn một mảnh, chân trời trở nên trong sáng quang đãng, cảnh tượng vạn dặm trong suốt hiện ra, Lăng Tu Nguyên đau lòng tột độ lẩm bẩm nói: "Lệ Phục, ngươi bị bệnh hả?"
Lệ Phục nghe vậy, quay người, đầu hơi ngẩng lên, thân thể đang lơ lửng trên không lại bay cao lên thêm một chút, cuối cùng dùng góc nhìn từ trên xuống nhìn Lăng Tu Nguyên: "Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta như vậy?"
Lăng Tu Nguyên nhìn tên điên đang bay lượn trên đỉnh đầu mình, tức giận đến nghiến răng: "Ngươi xuống đây nói chuyện cho ta."
Lệ Phục lạnh lùng nói: "Ha ha, hạ trùng bất khả ngữ băng (ếch ngồi đáy giếng), ta cần gì phải nói chuyện ngang hàng với một Tỳ Phù ăn nói ngông cuồng như ngươi?"
Lăng Tu Nguyên hít sâu một hơi: "Ngươi vì sao lại oanh sát đám thiên ma? Ngươi vì sao không hỏi ý ta trước?"
Nhiều thiên ma như vậy, lại ngoan ngoãn quỳ chờ xử lý.
Vốn dĩ Lăng Tu Nguyên đang vui như hoa nở, dự định thu một nhóm về Đạm Nhiên tông, lại mang một nhóm cho Phương Trần.
Nếu không phải Hiền Minh bóng gió nói hắn đã gia nhập ma đạo, còn thành khẩn mời hắn gia nhập Đức Thánh tông, thì hắn đã sớm động thủ rồi.
Ai ngờ, sau khi phản bác xong Hiền Minh, tên khốn Lệ Phục này vậy mà lại âm thầm tung ra đại chiêu, trực tiếp quét sạch đám thiên ma...
Việc này thật sự làm Lăng Tu Nguyên tức đến đau gan.
Lão khốn nạn kia, có bệnh sao?
Lệ Phục thản nhiên nói: "Vì sao phải hỏi ngươi? Đám thiên ma này thần phục ta, ta quyết định oanh sát bọn chúng, chẳng phải rất bình thường sao?"
Lăng Tu Nguyên cười một cách gượng gạo nói: "... Bọn họ đều đã thần phục ngươi, ngươi oanh sát làm gì chứ?"
"Chẳng lẽ ngươi không muốn chọn lựa mấy tên đệ tử từ trong đó sao?"
"Vạn nhất trong đám thiên ma ngươi vừa oanh sát có mấy kẻ có thể đoạn chi trọng sinh thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận