Dựa Vào Song Tu Vô Địch, Biết Ta Có Bao Nhiêu Khổ Sao?

Chương 314: Đại tranh từ đâu tới......

Chương 314: Đại tranh từ đâu tới......【Đốt —— Cố Thiên Tuyết độ thiện cảm đạt tới tiêu chuẩn thu nhận sử dụng, bức tranh luân hồi đã thu nhận sử dụng, thu hoạch được võ kỹ tiên phẩm cấp độ kiếp « tà dương một kiếm », thu hoạch được 100 ức điểm luân hồi. 】Hệ thống nhắc nhở vang lên! Lý Bất Phàm sững sờ mất một, hai, ba, bốn, năm, sáu giây. Cường giả Đại Thừa, tu vi hiện tại của hắn tăng lên tới Đại Thừa sơ kỳ chỉ cần 60 ức điểm luân hồi là làm được, hoàn toàn dư xài! “Tu vi ta tăng lên tới cảnh giới Đại Thừa, còn có thể tham gia hội võ tứ đại võ viện sao?” Lý Bất Phàm vừa như nói một mình, vừa thốt ra thành tiếng. “Không được.” Cố Thiên Tuyết dù không biết một tên Độ Kiếp hậu kỳ, lấy dũng khí từ đâu mà lo lắng mình sẽ tiến vào cảnh giới Đại Thừa. Nhưng xuất phát từ bản năng ngoan ngoãn, nàng vẫn là nghiêm túc giải thích nói: “Hội Võ Tứ Viện chính là dành cho đệ tử thiên tài, nói thẳng ra thì rất đơn giản, tu vi nhất định phải ở dưới Đại Thừa.” “Bởi vì bất kể ở võ viện nào, cường giả Đại Thừa đều thuộc về cấp bậc đạo sư, không nằm trong hàng ngũ đệ tử.” Gật đầu, Lý Bất Phàm chậm rãi gật đầu, nói vậy, hắn liền không cần phải vội vã tăng cao tu vi, dù sao cũng chỉ là chuyện một ý niệm. Đi thu nạp thiên tài trong nhận thức châu, là vô cùng cần thiết. Dù sao tu hành như đi ngược dòng, không tiến ắt lùi! Dù cho có làm GuaBi, cũng nhất định phải khắc cốt ghi tâm… “Cắt —— ta tưởng là Băng Tuyết nữ thần cơ đấy, ôm lấy rồi không buông, thật là không biết xấu hổ......” Dương Tĩnh Uyển nhỏ giọng oán trách, khiến Lục Nhiễm ngẩn người, lập tức phụ họa gật đầu, hảo tỷ muội nói rất có đạo lý! “Ta......” Cố Thiên Tuyết mờ mịt ngẩng đầu, nàng muốn phản bác nhưng lại nghĩ lại, sao mình phải phản bác nhỉ. Tay ôm càng siết chặt thêm mấy phần, nhẹ nhàng cọ vào sau lưng Lý Bất Phàm, ôn nhu nói: “Ta cũng muốn có hài tử!” Trong đêm tối tại đại điện hoang vắng, ánh trăng chập chờn kéo dài bóng dáng mềm mại đáng yêu. Hừng đông qua đi thường là vội vã rời đi, người thanh tỉnh mới có thể nhớ lại chuyện hoang đường! Đông —— Thanh âm hùng hậu vang vọng Hạo Thiên Võ Viện, giữa không trung trên tầng mây, một nữ nhân xinh đẹp thân khoác lụa tơ màu lam, bên hông đeo bầu rượu khẽ mở đôi môi hồng. Thanh âm linh hoạt như tiên, vang vọng khắp võ viện: “Sinh tử tồn vong, chúng ta là kiếm s·á·t phạt của Hạo Thiên, tranh đoạt vinh dự, chúng ta là thiên kiêu kiệt xuất của võ viện! Hãy dùng chiến ý bất khuất cùng tín niệm vô địch, viết nên sự huy hoàng thuộc về chúng ta!” Tiếng nói vẫn còn vang vọng, Lý Bất Phàm vẫn đang chỉnh lý lại y phục của mình. Vút —— Một người ngự kiếm phá không bay lên, vẻ mặt hắn nghiêm túc hướng nữ nhân giữa hư không cung kính hành lễ: “Thiên phù hộ Hạo Thiên!” Vút vút vút vút vút vút —— Tiếp đó mấy chục thanh phi kiếm lần lượt bay ra từ sâu bên trong Hạo Thiên Võ Viện. Mỗi người có dung mạo khác nhau, nhưng đều có vẻ mang theo ý s·á·t phạt. Lý Bất Phàm đạp chân lên phi kiếm chắp tay rơi xuống giữa đám người, hắn mới hiểu ra, thì ra hôm qua mấy người dẫn đầu nói là đi đến hội võ tứ đại võ viện không chính xác cho lắm. Cái này…?! Đảo mắt nhìn quanh, hai trăm người không chỉ… Bốp —— Một bàn tay mập mạp đặt lên vai Lý Bất Phàm, người tới khí tức hùng hậu, dáng người mập mạp rõ ràng là đại ca tiện nghi Dương Vô Dụng của hắn. “Muội phu, đừng nhìn đông nhìn tây người ở chỗ này ngươi không đắc tội nổi đâu.” Dương Vô Dụng ý vị sâu xa nhắc nhở, sắc mặt có chút nghiêm túc, không có vẻ tùy hứng như ngày thường. “Dương huynh có ý gì? Mọi người cũng muốn tham gia hội võ võ viện sao?” Lý Bất Phàm có chút hiếu kỳ hỏi, hắn hơi cảm thụ được khí tức xung quanh, từng luồng khí tức mãnh liệt đến cực điểm, rõ ràng đều là tu vi Đại Thừa. Cái này...... Rõ ràng là lực lượng chủ chốt của Hạo Thiên Võ Viện, đám thiên tài chân chính đã trưởng thành. Nếu những nhân sâm này cùng tham gia hội võ thì, cuộc chiến đấu chẳng phải quá kịch liệt sao!!! “Mục đích là Trung Châu lâm uyên chiến trường, còn được gọi là đại chiến!” Đoàn Thanh Hoan ôm kiếm xuất hiện ở giữa hai người. Vẻ ngoài hắn cũng không đẹp trai, nhưng luôn tỏ vẻ mình rất lạnh lùng và rất đẹp trai… “Nói chi tiết?” Lý Bất Phàm dò hỏi. “Tiện đường, vừa đi vừa nói.” Đoàn Thanh Hoan gật đầu, cố ý liếc nhìn phía trước, đám người màu lam đã bắt đầu dẫn đầu bay về phía trước. Rất nhanh đội ngũ trùng trùng điệp điệp rời khỏi Hạo Thiên Võ Viện, cảnh vật bên dưới đang thay đổi với tốc độ cực nhanh. Cho đến khi đã đi rất xa, Đoàn Thanh Hoan mới giải thích rõ mọi chuyện... Hóa ra từ vạn năm trước, Thiên Môn Trung Châu đóng lại, tu sĩ đại thừa đỉnh phong không cách nào thành công leo lên thiên lộ. Lúc mới bắt đầu, mọi người đều hoảng loạn, mơ hồ, tu luyện bao nhiêu năm cuối cùng cũng không thể đạp vào được nơi mình mơ ước... Cho đến ngàn năm sau, trong nhóm tu sĩ đại thừa có thiên phú kiệt xuất đầu tiên đã sinh ra ba người mạnh hơn cảnh giới Đại Thừa. Mọi người gọi cảnh giới giữa thành tiên và đại thừa này là Hư Tiên! Lại qua mấy ngàn năm, ba người đã sớm trở thành cực hạn ở nhân gian, Hư Tiên đỉnh phong, dù đã dùng hết các thủ đoạn trên đời cũng không cách nào tiến thêm nửa bước. Bọn họ bắt đầu không an phận, bắt đầu tìm kiếm từng chút hy vọng có thể tiếp tục mạnh lên. Cho đến 3000 năm trước. Ba người mạnh nhất rơi xuống đỉnh Thiên Cơ các, vấn Thiên Cơ! Đương đại Thiên Cơ lão nhân trong tình huống bị ép buộc đã thiêu đốt hết thọ nguyên, thôi diễn ra lời bình luận: “Thiên cổ lâm uyên thiên kiêu chiến, hoành không một kiếm khai thiên môn!” Sau nhiều năm nghiên cứu, cuối cùng ba vị chí cường giả đặt mắt vào lâm uyên chiến trường, khẳng định rằng ở đó có cơ duyên vô thượng, có thể mở lại Tiên Lộ! Mọi người cùng nhau bàn tính, nếu là thiên kiêu chiến, ý là nhà ai có đệ tử thiên tài mạnh mẽ thì mới có khả năng tìm được cơ duyên thành tiên. Thế là họ điên cuồng bồi dưỡng đệ tử thiên tài, âm thầm chờ đợi “đại tranh” giáng xuống lâm uyên chiến trường, cho đến ngày hôm qua… “Vì sao bọn họ không nói đi tìm cơ duyên thành tiên trước mà phải đợi khổ sở ba ngàn năm?” Lý Bất Phàm nghe xong cảm thấy như lọt vào sương mù, cảm thấy ba vị chí cường giả không quá thông minh cho lắm. “Bọn họ không thông minh bằng ngươi.” Đoàn Thanh Hoan lạnh lùng đáp lời, khuôn mặt không đẹp trai cũng đầy vẻ ngạo nghễ bất cần. Dương Vô Dụng đụng đụng Đoàn Thanh Hoan, trừng mắt đối phương một cái, sau đó tỉ mỉ giải thích cho Lý Bất Phàm: “Lâm uyên chiến trường vô cùng rộng lớn, có lực lượng đại đạo kỳ lạ gia trì, ba ngàn năm thủy triều, đại đạo lui về một lần liên tục ba năm.” “Hơn nữa cường giả Hư Tiên đã không thuộc về nhân gian, bọn họ sẽ bị lực lượng đại đạo của lâm uyên chiến trường bài xích, không thể bước vào bên trong.” Nghe xong lời giải thích, Lý Bất Phàm đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, bất quá, rõ ràng là chuyện không liên quan đến mình. Chỉ là một Tiểu Tu Độ Kiếp, liền không cần phải đi tham gia náo nhiệt! “Lý huynh, ngươi số mệnh cũng không tốt, nếu không thì cùng bọn ta đi, cùng hàng vạn thiên kiêu Võ Đạo tranh tài, quyền phá hư không, chân đạp sơn hà, đại trượng phu sinh ra nên làm như thế!!!” Đoàn Thanh Hoan thoáng có chút tiếc hận, từ lúc đầu hắn đã xem trọng Lý Bất Phàm. Nghĩ đối phương là người có khả năng siêu việt chính mình, nghĩ đến sau này mọi người có thể kề vai chiến đấu. Đáng tiếc là sinh không gặp thời, nhất định không có duyên với đại tranh này. Nghe Đoàn Thanh Hoan nói vậy, Lý Bất Phàm lịch sự cười, tiếc nuối ư? Hắn không hề thấy vậy, có thể bình ổn mạnh lên, tranh giành làm gì? Mấu chốt là hắn khác với những võ giả bình thường, người khác tranh tài nguyên, tranh thiên tài địa bảo, hắn tranh được chỉ để tặng cho muội tử, cơ bản không có tác dụng lớn...... Ngay lúc mấy người đang nói chuyện, thời gian lặng lẽ trôi đi, Phồn Tinh Thành đã hiện ra trong tầm mắt, phút chia ly ở ngay trước mắt! “Đoàn huynh, Dương huynh, nhân sinh hữu hạn những cuộc chia ly, so với việc không từ giã càng làm cho người ta phiền muộn.” “Mọi người yên tâm, Lý mỗ sẽ thay mọi người chăm sóc, không cần lo lắng…!” Lý Bất Phàm chắp tay hành lễ, hắn không có ý vị đặc biệt gì, chẳng qua là cảm thấy rất khó khăn mới quen được hai người cũng phải rời đi. Quả nhiên, một người như Cô Lang, liền không xứng có được bằng hữu… “Ý hắn là sao?” Dương Vô Dụng quay đầu nhìn xa thoáng qua Lý Bất Phàm đang dần biến mất khỏi tầm mắt, nhếch miệng hỏi. “Để cho ngươi an tâm mà đi, vợ của ngươi cùng với mấy cô em gái của cô ta, hắn nuôi!” Đoàn Thanh Hoan hợp lý phiên dịch. “Ngọa tào…... Chúng ta đâu phải không trở về, vừa nãy sao ngươi không đ·á·n·h hắn?” “Ta vừa rồi không kịp giải thích hết ý trong đó......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận