Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 70: Không biết nhân tâm tốt gia hỏa! (length: 9585)

"Thế nào?"
"Ta có thể bắt đầu tu luyện, còn đã thành công Luyện Khí, không phải là chuyện vui sao?"
Bạch Hoài Trần rõ ràng không thể nào hiểu được tâm tư của Lục Nguyệt Nhi, thấy đối phương không những không vui vẻ, ngược lại có vẻ trầm ngâm thấy rõ bằng mắt thường, có chút bất ngờ.
"Ừm... Vui vẻ, ta rất vui vẻ."
"Chúc mừng ngươi a, rốt cuộc có thể biến giấc mơ thành sự thật, bắt đầu tu luyện."
"Tin là chỉ cần cố gắng, nhất định có thể tăng tiến, đến lúc đó sẽ có cơ hội lọt vào mắt xanh của đại tiểu thư, giành được sự công nhận của đại tiểu thư."
"Yên tâm, có ta ở đây, ta nhất định sẽ giúp ngươi."
Lục Nguyệt Nhi miễn cưỡng nở nụ cười, vội vàng che giấu sự trầm thấp trong lòng, chúc phúc Bạch Hoài Trần đồng thời, còn cho thấy mình có thể giúp hắn theo đuổi Thương Dao.
Là thị nữ bên người Thương Dao, chỉ cần nàng giúp Bạch Hoài Trần 'thổi gió bên tai', Bạch Hoài Trần có cơ hội ôm được người đẹp sẽ cao hơn những người khác!
Bạch Hoài Trần: "..."
Lục Nguyệt Nhi vừa mới mở miệng, hắn đã hiểu ngay vì sao nha đầu này lại ủ rũ!
Có câu nói rất hay, đã sợ huynh đệ chịu khổ, lại sợ huynh đệ phất lên.
Tâm trạng của Lục Nguyệt Nhi lúc này cũng chỉ có thế này thôi!
Đối phương đang lo hắn thay lòng đổi dạ, vì có khả năng tu luyện mà không còn thích nàng.
"Ừm, có đạo lý."
"Lục nha đầu dù sao cũng là thị nữ của Thương Dao, nếu có ngươi giúp ta thổi gió bên tai, chẳng phải là ta có thể cưa đổ Thương Dao sao?"
"Thương Dao là con gái của tông chủ, nếu có thể leo lên cành cao này, nói không chừng có cơ hội để tông chủ giúp ta xin một viên Trúc Linh Đan, tái tạo tân sinh có được hậu Thiên Linh Căn."
"Như vậy, ta cũng không cần lo Ma Linh Cức thiếu hụt, mà có thể cất cánh bay lên?"
Đối diện với sự phức tạp trong lòng của Lục Nguyệt Nhi, lại chọn cách hỗ trợ rộng lượng, Bạch Hoài Trần giả bộ tán đồng, rất phối hợp thuận theo lời của đối phương mà nói tiếp.
Leo lên Thương Dao, ôm đùi tông chủ, từ đây cá chép hóa rồng, nhất phi trùng thiên?
Với năng lực của Thương Vân Kiếm Tông, với mặt mũi của tông chủ, nể mặt xin một viên Trúc Linh Đan, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Chỉ có điều... Người bình thường, có tư cách gì mà khiến tông chủ phải nể mặt đi cầu người?
Nếu có thể leo lên Thương Dao, không được sao?
"..."
Nghe Bạch Hoài Trần nói, con ngươi của Lục Nguyệt Nhi hơi co lại, không thể tin được ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Hoài Trần.
Thấy bộ dạng này của Lục Nguyệt Nhi, Bạch Hoài Trần rốt cuộc nhịn không được bật cười: "Ha ha, ngươi sẽ không tin là thật chứ?"
"Ta đang đùa ngươi đấy!"
"Thương Dao đâu phải người ngốc, sao lại sinh tình với ta được?"
"Xem ra đời ta chắc cũng chỉ có số cưới thị nữ thôi, ngươi nói có đúng không?"
Sau khi trêu Lục Nguyệt Nhi xong, Bạch Hoài Trần đương nhiên sẽ không để đối phương buồn, mà lập tức chuyển đề tài, cố gắng làm cho đối phương vui vẻ.
Cưới thị nữ, chẳng phải là ám chỉ nàng sao?
"Không, ngươi nói rất đúng."
"Nếu đại tiểu thư thích ngươi, thật có thể vì ngươi tìm đến Trúc Linh Đan Thiên phẩm."
"Như vậy, ngươi cũng không cần lo lắng vấn đề linh căn, cũng không cần chịu sự hạn chế của Ma Linh Cức, lấy đau khổ làm cái giá mà tu hành."
Lục Nguyệt Nhi hồi phục tinh thần, cũng không vì lời nói của Bạch Hoài Trần mà vui, ngược lại vô cùng nghiêm túc phân tích kế hoạch vừa rồi của Bạch Hoài Trần.
Với sự đơn thuần của Lục Nguyệt Nhi, đương nhiên nàng sẽ không nghĩ đến hướng này.
Nhưng mà Bạch Hoài Trần đã nhắc nhở nàng, để nàng cảm thấy có một sự sáng tỏ thông suốt.
Chỉ là làm như vậy, tương đương với việc hoàn toàn tác thành cho Bạch Hoài Trần, làm cho đối phương có được cơ hội và một bầu trời rộng lớn hơn.
Khả năng nàng và đối phương thành đôi sẽ càng thấp!
Nhưng...
Ánh mắt Lục Nguyệt Nhi lấp lánh, nếu như người mình yêu có được cơ hội tốt và một tiền đồ rộng mở hơn, thì sao nàng lại không thể ủng hộ đối phương?
Huống chi nàng là thị nữ của Thương Dao, coi như không thể thành đôi, thân là thị nữ, nàng cũng có thể lặng lẽ ở bên cạnh bầu bạn, nhìn Bạch Hoài Trần trưởng thành!
Bạch Hoài Trần: "..."
Không phải, ngươi tin thật sao?
Ta chỉ đùa thôi mà!
Nhìn vẻ mặt đầy vẻ chăm chú kia của Lục Nguyệt Nhi, Bạch Hoài Trần lập tức không cười được.
Chết rồi, tên này có phải thật sự bị mình làm hư rồi không?
Cứ theo tốc độ phát triển này, còn ra thể thống gì nữa?
"Ngươi đang nghĩ gì thế?"
"Ta là loại người không từ thủ đoạn như thế sao?"
Tay phải Bạch Hoài Trần vươn ra như móc câu, gõ mạnh lên đầu Lục Nguyệt Nhi một cái, bạo lực cắt đứt cái suy nghĩ kỳ quái kia của đối phương.
"Ô..."
Lục Nguyệt Nhi hai tay ôm đầu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trạng thái cống hiến vô tư vừa nãy, đôi mắt ngấn lệ phản đối: "Ta chỉ nghĩ một chút thôi mà."
Lục Nguyệt Nhi đã lấy lại tinh thần cũng cảm thấy việc này không có khả năng!
Trừ phi Bạch Hoài Trần có ý chí giống như Tả Hồng Côi, có thể trong vài năm ngắn ngủi đột nhiên tăng tiến, trực tiếp đạt đến Kim Đan cảnh.
Như vậy, Bạch Hoài Trần mới có tu vi sánh ngang Thương Dao, miễn cưỡng có thể lọt vào mắt đối phương.
Nhưng làm như vậy đồng nghĩa với hao tổn tâm lực, không còn tiền đồ nào có thể nói.
Thương Dao lại càng không có khả năng để ý đến hắn!
Cho nên, bất kể thế nào, Thương Dao cũng không thể có quan hệ với Bạch Hoài Trần.
Nàng chỉ nghĩ thế thôi mà!
Huống chi Thương Dao coi nàng như con ruột, lẽ nào nàng lại vì sự ích kỷ cá nhân, mà đi hãm hại đối phương sao?
"Nghĩ cũng không được!"
"Ma tu chính là từ bắt đầu chỉ nghĩ thế thôi, cuối cùng nhịn không được mà sa đọa đấy!"
Bạch Hoài Trần tăng lớn âm lượng, lên tiếng cảnh cáo đầy chính nghĩa đối với hành vi của Lục Nguyệt Nhi.
Lục Nguyệt Nhi: "..."
Đối mặt với Bạch Hoài Trần chính nghĩa vô cùng lúc này, Lục Nguyệt Nhi có chút ấm ức chu miệng.
Nếu là Thương Dao dùng lời nói chính nghĩa cảnh cáo và giáo huấn nàng như thế này, Lục Nguyệt Nhi có thể cam tâm tình nguyện tiếp nhận, và nhận lỗi.
Nhưng mà!
Nàng rõ ràng là nghĩ cho tiền đồ của Bạch Hoài Trần, Bạch Hoài Trần dựa vào đâu mà lên mặt giáo huấn nàng như thế?
Tức quá!
Rốt cuộc là ai vì ai vậy chứ?
Hừ, cái tên không biết nhân tâm là tốt này!
Chẳng hiểu gì về sự bao dung rộng lượng của nàng!
"Ngươi làm như vậy, chẳng phải là chủ động đưa ta cho người khác sao?"
"Nếu ngươi rộng lượng như vậy, thì cũng đừng trách ta không khách sáo!"
Đối mặt với Lục Nguyệt Nhi quệt mỏ không phục, Bạch Hoài Trần lựa thời cơ cảnh cáo, đồng thời tỏ ra vẻ 『tại ngươi quá rộng lượng, đừng trách ta』.
"Cái này... Nếu có thể thuyết phục đại tiểu thư, ta có thể chúc phúc cho hai người."
"Huống chi, thân là thị nữ, ta cũng như thế sẽ đi theo đại tiểu thư hầu cận, không có gì khác biệt mấy."
Đối mặt Bạch Hoài Trần, Lục Nguyệt Nhi hiếm khi không tức giận, ngược lại ánh mắt lóe lên cổ vũ Bạch Hoài Trần cố lên.
Rõ ràng là nàng còn chưa thoát ra khỏi cái ý nghĩ vừa rồi, vẫn đang nảy ra ý tưởng để Bạch Hoài Trần ôm đùi Thương Dao.
Mặc dù xác suất thành công rất thấp, nhưng nếu nhỡ thành công thì sao?
Mà câu nói này của nàng có ý gì, Bạch Hoài Trần lập tức hiểu rõ trong lòng!
Tên này... Rộng lượng quá mức rồi!
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ngươi mau về nghỉ ngơi đi."
"Hôm nay ta cũng mệt rồi, cần nghỉ ngơi cho khỏe."
Bạch Hoài Trần sợ.
Hắn thật sự sợ rồi!
Dù là đối mặt với Tuyết Vũ Huyên, Tả Hồng Côi không kiêng nể gì cả muốn tìm đường chết với hắn, trước mặt Lục Nguyệt Nhi, hắn cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ.
Bởi vì Tuyết Vũ Huyên và Tả Hồng Côi sẽ không tin là thật, nhưng con bé Lục Nguyệt Nhi này, nàng có đủ gan làm như vậy đấy!
Tiếp tục như thế này nữa, Bạch Hoài Trần nghiêm trọng nghi ngờ, sau khi Thương Dao xuất quan, phát hiện ra có chỗ không đúng, trong phút chốc sẽ giết chết hắn mất.
"Ừm, ngươi nghỉ ngơi đi, để ta giúp ngươi."
"Mượn sức Ma Linh Cức tu hành, mặc kệ là thân thể hay ý chí đều sẽ vô cùng thống khổ mà người bình thường không chịu nổi."
"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nói cho ta biết, ta giúp ngươi hóa giải!"
"Ta là thị nữ, đã hầu hạ đại tiểu thư hơn mười năm rồi, chăm sóc người thì rất có kinh nghiệm."
Đối diện với lệnh đuổi khách của Bạch Hoài Trần, Lục Nguyệt Nhi không hề có ý muốn rời đi.
Nàng dịu dàng cầm lấy tay của Bạch Hoài Trần, đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa bóp, phảng phất như đang trấn an Bạch Hoài Trần, vuốt ve sự đau đớn trong lòng hắn.
Lời nói của Lục Nguyệt Nhi cũng trở nên dịu dàng hơn, trên mặt còn ửng lên một chút hồng hào, dường như bất kỳ yêu cầu gì của Bạch Hoài Trần, nàng cũng đều có thể đáp ứng.
Cách làm dịu cơn đau thì có rất nhiều loại, mặc kệ loại nào, Lục Nguyệt Nhi cũng sẽ không từ chối!
Chỉ cần có thể giúp Bạch Hoài Trần không còn đau đớn do tu luyện Ma Linh Cức mang lại mà lưu lại hậu hoạ, dẫn đến hao tổn tâm lực, là có thể trấn an tâm hồn đối phương!
Bạch Hoài Trần: "..."
Bạch Hoài Trần không biết hôm nay là lần thứ mấy mình bị Lục Nguyệt Nhi làm cho câm nín.
Nếu không phải trên mái nhà còn có bên thứ ba giám sát, có lẽ hắn thật đã đáp ứng lời thỉnh cầu được Lục Nguyệt Nhi chăm sóc rồi!
Cái kiểu khảo nghiệm này, ai chịu nổi chứ?
Hắn đâu phải thần tiên!
Dù không thể làm bậy, hưởng thụ từng chút tri kỷ của đối phương cũng là một chuyện không tệ!
Đáng tiếc!
Đáng tiếc thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận