Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 02: Thiếu niên chớ hoảng sợ, cơ thao mà thôi (length: 8717)

Chỉ trong chốc lát.
Bạch Hoài Trần tràn đầy thâm tình, lại một lần nữa viết xuống một bức thư tràn ngập tưởng niệm.
Hắn nhẹ nhàng như mây gió, cẩn thận phong thư lại, gọi một con bồ câu đưa thư tới, buộc thư vào chân bồ câu rồi thả đi.
Ở phía xa, Tiết Nam trợn mắt há mồm nhìn Bạch Hoài Trần thực hiện một loạt các thao tác không ai dám làm, không nhịn được mở miệng hỏi:
"Ta nói Bạch Hoài Trần, chẳng phải ngươi thích tiểu sư muội sao?"
"Sao lại đi viết thư cho Đại sư tỷ?"
"Chẳng lẽ... ngươi muốn bắt cá hai tay?"
Nói đến đây, mặt Tiết Nam lộ vẻ quỷ dị, đơn giản không thể tin vào mắt mình.
Mặc dù cảnh tượng này hắn đã thấy cả tháng nay rồi, nhưng mỗi khi đêm đến, nhìn thấy Bạch Hoài Trần thực hiện các thao tác này, hắn vẫn không nhịn được mà cảm thấy chấn động.
Gã này, có biết mình chỉ là một đệ tử ngoại môn không?
Lấy đâu ra dũng khí đi viết thư tình cho nhiều thiên chi kiêu nữ như vậy?
Nếu như chỉ thích một người thì còn coi như là bình thường, đằng này lại cùng lúc thích vô số người... Tiết Nam chỉ có thể bái phục!
"Cái gì gọi là bắt cá hai tay, ta là loại tra nam như thế sao?"
"Ai, ngươi không hiểu đâu, ta chỉ là đa tình mà thôi, ai bảo cái tâm bất an của ta tìm không thấy đích đến."
"Chỉ có thể gửi gắm vào những người đó, mới có thể đạt được sự xoa dịu."
Bạch Hoài Trần vẻ mặt bình tĩnh, đối với Tiết Nam ở đằng xa tam quan đã vỡ nát không thèm để ý.
Sau khi thả bức thư tình viết cho Đại sư tỷ Ngưng Chỉ Nguyệt đi, hắn lại tiếp tục viết, những nét chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy trắng!
"Thân yêu..."
Ở phía xa, Tiết Nam im lặng nhìn, cảm thấy bạn cùng phòng của mình chắc chắn đã bị chứng hoang tưởng rồi, bởi vì mỗi ngày làm việc quá sức, đã có những ảo tưởng không thực tế là được các phú bà nâng đỡ.
Là một đệ tử ngoại môn không có thiên phú tu luyện, phú bà nào mắt mù mới để ý đến bọn họ?
"Bạch Hoài Trần à, xem như chúng ta là bạn cùng phòng, ta lại khuyên ngươi lần cuối."
"Đừng có mơ mộng đến cái viễn cảnh cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nữa, cái này không chỉ không khiến ngươi nhận được sự vui vẻ từ các sư tỷ nội môn, chỉ khiến ngươi rước họa vào thân thôi."
"Cứ tiếp tục như vậy, không quá một tháng, sớm muộn gì ngươi cũng xong đời!"
"Còn nữa, ngươi có biết Đại sư tỷ Ngưng Chỉ Nguyệt tu luyện chính là Thái Thượng Vong Tình Kiếm?"
"Đó chính là thứ nhất định phải đoạn tuyệt tình duyên, một lòng cầu đạo vô tình kiếm đạo đó!"
Tiết Nam nói đến đây, ánh mắt nhìn Bạch Hoài Trần càng thêm đồng cảm.
Xem cái người bạn cùng phòng này xem, đã hoang tưởng đến mức nào rồi!
Để ý đến tiểu sư muội hồn nhiên ngây thơ còn có thể hiểu, nhưng thế mà còn mơ tưởng trèo lên cây đại thụ là Đại sư tỷ?
Không muốn sống nữa sao?
Có biết Đại sư tỷ tu luyện chính là Vô Tình Kiếm đạo không?
Ai dám ảnh hưởng đạo tâm của nàng, nàng sẽ giết người đó ngay lập tức, chắc chắn là giết người không chớp mắt!
Đối diện với sự khuyên nhủ của Tiết Nam, Bạch Hoài Trần trong lòng cười thầm:
【 Nói nhảm! Nếu ta không biết Ngưng Chỉ Nguyệt tu luyện chính là vô tình đạo, thì ta có tích cực viết thư tình cho nàng như vậy sao?】
【Vô tình đạo tốt đấy, hợp nhất để trở thành mục tiêu ‘thâm tình’ của ta, cung cấp khí tức tu luyện một cách hoàn hảo!】
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng để duy trì hình tượng một kẻ ‘thâm tình’, Bạch Hoài Trần tự nhiên không thể để Tiết Nam nhìn ra bất cứ manh mối nào.
Nếu như mình ngay cả một người bạn cùng phòng cũng không thể mê hoặc, thì làm sao mê hoặc người ngoài, để người khác tin rằng hắn là một kẻ ‘thâm tình’?
Ân, đa tình mà thâm tình, không có bệnh tâm thần!
"Ai... Ta cũng không muốn thế này mà!"
"Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người ta thề non hẹn biển sống chết theo?"
"Ta đã bị mị lực của tiểu sư muội và Đại sư tỷ hấp dẫn, cả ngày chẳng thiết trà cũng không màng cơm, hình người tiều tụy quá!"
Bạch Hoài Trần vừa cảm thán về chữ ‘tình’ làm cho người ta không thể tự chủ được, vừa rồng bay phượng múa viết lá thư tình mới trong cái gọi là ‘thâm tình’:
"Nhị sư tỷ Tuyết Vũ Huyên thân yêu, nghe nói gần đây nàng ra ngoài du ngoạn, giết chết vài tên tà tu."
"Bình thường nhất định phải chú ý an toàn đấy, tuyệt đối không được để bị bọn tà đạo phát hiện, điều đó khiến ta rất lo lắng cho sự an toàn của nàng."
"Từ lần trước may mắn nhìn thấy bóng dáng nàng từ xa ở trong trấn nhỏ, ta đã bị vẻ hào hùng phóng khoáng, tính cách tự do thoải mái của nàng hấp dẫn rồi."
"..."
Bạch Hoài Trần vừa viết, vừa cảm thán trong tông môn những sư tỷ muội có thể trở thành mục tiêu ‘thâm tình’ quá ít.
Tiếp tục như vậy đến bao giờ mới có thể đắc đạo thành tiên?
Để tăng tốc tốc độ tu luyện của mình, hắn chỉ có thể nghĩ cách, bắt đầu mở rộng con đường ‘thâm tình’ của mình.
Các thành viên ở Thương Trúc phong đã thành công tiến vào tầm ngắm của Bạch Hoài Trần, vô số người may mắn trở thành một trong số các mục tiêu ‘thâm tình’ của hắn.
Những người này đều là những người ở địa vị cao, cách xa phàm nhân, căn bản không cần lo lắng họ sẽ đáp lại những lá thư của mình.
Dù sao, Thương Trúc phong chỉ nhận đệ tử nữ, là cái nôi nữ nhi mà vô số sư huynh nội môn trong cả tông môn đều thèm muốn vô cùng!
Nói không chừng, những người này đến thư của hắn cũng không thèm nhận!
Bạch Hoài Trần chỉ cần duy trì vẻ ‘thâm tình’ của mình là được, đối phương có nhận thư hay không, không liên quan đến hắn chút nào.
Không nhận càng tốt, để cái nguy cơ vốn cũng không quá có khả năng xảy ra kia, trực tiếp biến thành số không.
Phần phật...
Phần phật...
Bạch Hoài Trần thuần thục vô cùng, trước ánh mắt trợn tròn đầy kinh ngạc của Tiết Nam, chỉ trong một giờ đã thả mười mấy con bồ câu đưa thư đi.
Cái thần thái, cử chỉ vừa đa tình vừa ‘thâm tình’ ấy, đã làm vỡ nát tâm hồn trong sáng không tì vết của một chàng thiếu niên.
"Điên rồi, ngươi chắc chắn là điên rồi!"
"Đấy đều là sư tỷ nội môn ở cùng một phong đấy!"
"Ngươi muốn tìm cái chết thì đừng lôi ta vào!"
"Không được, ta nhất định phải tranh thủ thời gian dọn ra ngoài!"
"Ở cùng với ngươi, sớm muộn gì cũng bị liên lụy, đến chết cũng không biết tại sao!"
Tiết Nam tỉnh táo lại sau cơn rung động, mặt đầy vẻ sợ hãi và bất an, cứ như thể người đang làm chuyện đó không phải Bạch Hoài Trần mà là hắn vậy.
Tiết Nam không thể tưởng tượng nổi, một khi hành vi của Bạch Hoài Trần bị bại lộ, sẽ gây ra một địa chấn kinh khủng đến mức nào!
Gã này ai đến cũng không cự tuyệt, việc viết thư tình cho sư tỷ trong tông môn thì thôi đi, còn bắt cá những mười mấy tay.
Bắt cá mười mấy tay thì cũng tạm cho là xong đi, đằng này lại còn TM viết thư cho những người ở cùng một phong nội môn, có phải sợ người ta không phát hiện ra không?
Đây là đang tự tìm đến cái chết!
Quả đúng là câu chuyện cũ kể: Muốn để người ta tử vong thì phải để người đó phát cuồng!
Bạch Hoài Trần nhất định là vì muốn tu tiên mà phát điên rồi, mới có thể làm ra cái hành động điên rồ này!
"Cứ an tâm đi, thiếu niên."
"Thích một người thì có gì sai, thích rất nhiều người cũng chẳng có gì là sai cả."
"Sai là ở cái việc yêu người không đúng thời điểm thôi."
"Ta đã lún sâu vào trong này không cách nào tự kiềm chế rồi, ngươi tuyệt đối không được học theo ta đâu nha!"
Bạch Hoài Trần tỏ vẻ si tình phát ra lời cảm thán, trong lòng lại cảm thấy buồn cười trước dáng vẻ thất kinh của Tiết Nam.
Ai!
Một chàng thiếu niên ngây thơ!
Không giống hắn, đã sớm là một kẻ già đời, đối với chuyện này đã quá quen thuộc, căn bản không hề có chút áp lực tâm lý nào.
Đối với việc này, Bạch Hoài Trần chỉ muốn nói:
Thiếu niên chớ hoảng sợ, đó chỉ là kỹ năng thao tác cơ bản thôi mà.
Trên con đường tu tiên, cuối cùng sẽ có rất nhiều gặp trắc trở, đó chẳng qua cũng chỉ là một chặng đường trưởng thành thôi!
Huống chi mỗi người mà hắn chọn đều đã được suy tính kỹ càng, bảo đảm sẽ không xảy ra vấn đề gì, hoặc là có biện pháp hóa giải vấn đề rồi, mới hành động.
Nhìn có vẻ điên cuồng và nguy hiểm, nhưng Bạch Hoài Trần đã sớm có biện pháp ứng phó rồi!
Dù sao thì hắn cũng không phải là một kẻ ngốc, làm sao có thể đặt bản thân vào nguy hiểm được chứ?
Cho dù là vì tu tiên, cũng phải ưu tiên đảm bảo sự an toàn của mình trước đã chứ!
Có câu nói rất hay, nơi nguy hiểm nhất thường lại là nơi an toàn nhất.
Hắn làm vậy, ngược lại còn tỏ ra mình đường đường chính chính.
Dù sao... Phụ nữ ấy mà, bề ngoài tỏ ra chẳng thèm để ý, lén lút tranh giành tình nhân chính là bản tính.
Nếu như Bạch Hoài Trần yêu thích một nửa số sư tỷ muội ở Thương Trúc phong, mà chỉ viết thư tình cho một nửa người trong số đó.
Vậy thì chẳng phải đã đắc tội với một nửa còn lại sao?
Ý gì, chẳng lẽ hắn khinh thường bọn họ hay sao?
Cho nên, dựa trên ý nghĩ công bằng, hắn viết thư tình cho hơn mười vị vừa tuổi, có phải rất bình thường không?
Nhìn thì có vẻ điên cuồng, nhưng thực chất lại đang giảm thiểu một số nguy hiểm đáng sợ đấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận