Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 369: Liễu Hạ Tiêu oán niệm cực sâu (length: 9972)

"Ngươi có tâm tư quan tâm những chuyện này, chi bằng mau về đi, nếu không..."
Đối mặt Liễu Hạ Lam hỏi han, Liễu Hạ Tiêu cuối cùng vẫn có chút không chịu nổi.
Không còn cách nào, nàng quá hiểu rõ cô em họ này của mình.
Nếu đối phương đã thấy hiếu kỳ, nhất định phải làm cho ra nhẽ ra ngô khoai thì thôi!
Càng khiến người ta bất đắc dĩ là, bởi vì Liễu Hạ Lam đã từng một mực theo sát nàng, nên quá quen thuộc hành vi của nàng!
Ngay cả Liễu Hạ Tiêu cũng không có cách nào hoàn toàn tránh được Liễu Hạ Lam giám sát ở bên cạnh.
Từ khi đối phương rời Tây Vực lâu như vậy, vẫn còn có thể biết được nàng đã làm những chuyện mờ ám gì thì đủ thấy.
Liễu Hạ Lam đã từng truy đuổi nàng rất cuồng nhiệt, khiến đối phương ở bên cạnh nàng đi vào ngõ ngách, rất khó giữ bí mật.
Đặc biệt là việc nàng vụng trộm rời đi, Liễu Hạ Lam lại ở vương đô, đối phương tự nhiên có thể thừa dịp nàng đi vắng mà âm thầm điều tra.
Liễu Hạ Tiêu hiểu rõ, nếu cứ dây dưa vấn đề này quá lâu, sớm muộn gì cũng bị đối phương đoán ra!
Nàng thông minh lựa chọn đánh trống lảng, để Liễu Hạ Lam chuyển dời sự chú ý khỏi việc giám sát không góc chết đối với mình.
"Ngươi sợ?"
"Sao mà vội vã đánh trống lảng vậy?"
Hành vi của Liễu Hạ Tiêu khiến Liễu Hạ Lam càng thêm tò mò, trong lòng ngứa ngáy muốn biết cho bằng được.
Nàng rất muốn biết đối phương rốt cuộc là ai!
Đương nhiên, Liễu Hạ Lam cũng không nghĩ nhiều, sẽ không cho rằng Liễu Hạ Tiêu lén lút yêu đương vụng trộm gì đó.
Bởi vì nàng hiểu Liễu Hạ Tiêu, đối phương mang theo loài hoa thuần trắng thương diên bạch hạ để hẹn gặp người ngoài, điều đó có nghĩa là cuộc hẹn lén lút này rất long trọng và đơn thuần.
Đối phương có lẽ đã giúp đỡ Liễu Hạ Tiêu rất nhiều, nên nàng không thể không nhận ân tình, nhưng lại không tiện công khai trả ơn, cho nên mới tự mình gặp mặt.
Nhưng… với thân phận và địa vị hiện tại của Liễu Hạ Tiêu, nàng còn có lúc phải nhận ân tình của người khác sao?
Đây mới là điều khiến Liễu Hạ Lam tò mò nhất.
"Cũng không phải đánh trống lảng, mà là chuyện đang rần rần ngoài kia, Lam muội còn chưa biết sao?"
"Ngươi ở Tây Vực có nhiều tai mắt, đến mức nhất cử nhất động của ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay!"
"Thế mà đi Thương Vân Kiếm tông lâu như vậy, lại không có được chút tin tức gì?"
"Nếu có, ta nghĩ chắc giờ phút này ngươi đã không ngồi ở đây tò mò cuộc sống hàng ngày của ta một cách nhẹ nhàng thế này."
Liễu Hạ Tiêu cười ha ha, nàng đã biết việc mình đánh trống lảng sẽ càng dễ khiến Liễu Hạ Lam hiếu kỳ.
Nhưng quan trọng là xem điều gì khiến người ta chuyển dời sự chú ý!
Nếu so với chuyện Bát Quái của nàng thì cái gì quan trọng hơn?
Ngày xưa, trong lòng Liễu Hạ Lam có lẽ không có chuyện gì quan trọng hơn nàng.
Mà bây giờ… Liễu Hạ Tiêu cũng rất tò mò, muốn biết mình và Bạch Hoài Trần, trong lòng Liễu Hạ Lam ai quan trọng hơn!
Đương nhiên, không phải là nàng đặc biệt coi trọng việc phân cao thấp, nếu như Liễu Hạ Lam thật sự coi trọng Bạch Hoài Trần hơn, nàng chỉ sợ sẽ vui mừng tắm rửa xông hương, cảm tạ Bạch Hoài Trần ba ngày ba đêm!
Cô em họ Yandere nhà mình, đối tượng Yandere thay đổi, có tin gì vui hơn tin này sao?
Cho nên, Liễu Hạ Tiêu rất cần biết sự thay đổi trong lòng đối phương vào lúc này.
Nàng và hắn, ai trong lòng Liễu Hạ Lam quan trọng hơn một chút.
【 Bạch Hoài Trần nói chuyện lại dễ nghe, rất biết dỗ nữ nhân vui, bên người đi theo bao nhiêu thiên kiêu cũng không lay chuyển được. 】 【 Tin rằng dù bị cô em Yandere nhắm tới, hắn cũng có thể dễ dàng hóa giải thôi. 】 【 Thật ngại quá, đường muội xin giao lại cho ngươi giúp ta chiếu cố nhé! 】 Nghĩ tới đây, Liễu Hạ Tiêu thấy trong lòng rất tốt, trên mặt đều lộ ra vẻ hài lòng.
Không ai hiểu được cảm giác này!
Đó là cảm giác hoàn toàn tự do!
Người chưa bị Yandere đeo bám, mãi mãi không cảm nhận được niềm vui của nàng lúc này!
"Thương Vân Kiếm tông?"
"Thương Vân Kiếm tông có chuyện gì, đáng để ta để ý sao?"
Nghe Liễu Hạ Tiêu nói một cách khó hiểu, Liễu Hạ Lam không khỏi nhíu mày, có chút không hiểu.
Liễu Hạ Tiêu nói đúng!
Nàng đã từng bị đuổi, nên ở Thương Vân Kiếm tông một mực cam chịu, sống rất khép kín.
Mặc dù ở đó rất lâu, nhưng nàng cũng không có thông tin gì riêng.
Gần đây, vì trở lại Tây Vực, Liễu Hạ Lam gần như không biết gì về tin tức của Thương Vân Kiếm tông, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!
"Không lâu trước đây, Thương Vân nữ hiệp dẫn một đệ tử ngoại môn đi lịch luyện, thề sẽ diệt tận gốc Huyết Vân môn."
"Bọn họ tình chàng ý thiếp, cùng nhau đến Tước Ẩn thành, sau đó rơi vào nguy hiểm."
"Người đồng hành là đệ tử ngoại môn kia, nghe nói đã bị Huyết Vân môn nhắm tới, bọn chúng chớp cơ hội, phái hơn mười cao thủ tinh nhuệ cùng cảnh giới đến bao vây giết!"
Liễu Hạ Tiêu kể lại tin tức có chủ ý, cố tình chọn lọc kích thích.
Nàng cười tươi rói nhìn Liễu Hạ Lam, quan sát vẻ mặt biến đổi của đối phương!
Liễu Hạ Lam nghe những lời Liễu Hạ Tiêu nói, hai tay không khỏi siết chặt.
Thương Vân nữ hiệp?
Chẳng phải Tuyết Vũ Huyên sao?
Tuyết Vũ Huyên đi lịch luyện vốn rất bình thường, nhưng người đi cùng lại là đệ tử ngoại môn?
Ngoài Bạch Hoài Trần ra thì còn ai?
Tuyết Vũ Huyên kia, dám kéo Bạch Hoài Trần đi cùng trừ ma vệ đạo?
Có biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào không?
Thật là một tên đáng chết!
Sắc mặt Liễu Hạ Lam âm trầm, trong lòng ngầm ghi tên Tuyết Vũ Huyên vào tiểu Bổn Bổn, quyết tâm sau này trở về nhất định phải tính sổ!
"Vậy... kết quả thế nào?"
Tuy trong lòng khó chịu, nhưng Liễu Hạ Lam không dễ bị Liễu Hạ Tiêu dọa sợ.
Nếu Bạch Hoài Trần thật gặp bất trắc, Liễu Hạ Tiêu tuyệt đối không có vẻ mặt như hiện tại.
Vì thế, dù trong lòng có thoáng chút kinh hãi khi nghe thấy những lời này, nhưng nàng rất nhanh đã ổn định lại.
"Kết quả vô cùng kinh ngạc!"
"Đệ tử ngoại môn kia không chỉ thắng ít địch nhiều, mà còn bắt sống toàn bộ những kẻ đến ám sát hắn!"
"Mà đối phương rất thông minh, sau khi bắt giữ những kẻ ám sát mình, liền cầu viện Thương Vân Kiếm tông ngay, căn bản không trở lại Tước Ẩn thành nữa."
"Sau đó... tông chủ Thương Vân Kiếm tông đích thân dẫn quân đến trấn áp toàn bộ Tước Ẩn thành, đặt nơi đó vào phạm vi thế lực của Thương Vân Kiếm tông."
Nói tới đây, Liễu Hạ Tiêu cũng không khỏi thán phục và ghen tị.
Tước Ẩn thành đó!
Chính là nơi ngày ngày "đẻ ra vàng" đó!
Mỗi ngày, tiền linh thạch mà những tu sĩ đến lịch luyện tiêu xài, cũng là một khoản thu hoạch khổng lồ!
Đối với người có gia nghiệp lớn như Liễu Hạ Tiêu, nàng không thể tưởng tượng được nếu mình có một thành phố sinh ra linh thạch liên tục thế này, chắc nằm mơ cũng cười tỉnh!
Thật ra, Liễu Hạ Tiêu trước đó cũng không nghĩ sự việc lại diễn biến thuận lợi và nhanh chóng đến vậy!
Rõ ràng… nàng cũng muốn thừa cơ xem có thể kiếm chút tiền không, nếu có cơ hội kiểm soát toàn bộ Tước Ẩn thành thì quá tốt!
Nếu không… nàng hăm hở chạy tới làm gì?
Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là vì hẹn gặp riêng với Bạch Hoài Trần?
Gặp riêng là một mục đích, nếu có thể có cơ hội nắm Tước Ẩn thành trong tay, thì đó là một cái nhìn khác!
Nhưng diễn biến sự việc quá sức tưởng tượng, khi Liễu Hạ Tiêu chưa kịp phản ứng, Tước Ẩn thành đã đổi chủ.
Trời mới biết khi nghe tin đó nàng đã có biểu cảm thế nào!
Chân trước vừa hẹn gặp riêng với Bạch Hoài Trần, chân sau Bạch Hoài Trần đã lấy được bằng chứng trực tiếp triệu Thương Vân Kiếm tông đến rồi?
Dù cho nàng một hai ngày phản ứng thôi, có lẽ cũng có cơ hội kiếm được chút ít lợi nhuận chứ!
Rõ ràng nàng đã tự mình đến hẹn gặp đối phương, lại còn chân thành bày tỏ sẽ giúp đỡ!
Đối phương thế mà không tìm nàng mà lại tìm Thương Vân Kiếm tông!
Đúng là bỏ gần tìm xa, rõ ràng là không tin tưởng nàng mà! (Liễu Hạ Tiêu oán niệm sâu sắc.) Nếu như Bạch Hoài Trần quay lại tìm nàng, chứ không phải tìm Thương Vân Kiếm tông, chẳng phải Tước Ẩn thành đã là tài sản riêng của nàng rồi sao?
Mà lại còn kiểm soát được một thành phố kết nối trực tiếp với những vùng đất nghèo nàn ở bên ngoài, cũng khác gì mở rộng bờ cõi đâu!
Công trạng này... chẳng trách Thương Vân Phong đích thân xuất thủ!
Người bình thường căn bản không ý thức được tầm quan trọng của Tước Ẩn thành!
Tước Ẩn thành đối với Liễu Hạ Tiêu hay Thương Vân Phong đều là một miếng bánh thơm ngon!
Nhưng nếu muốn ra tay thì phải nghĩ cách có được lý do chính đáng!
Trước đó, khi nhận được tin từ Bạch Hoài Trần, Liễu Hạ Tiêu không chút do dự mà xông đến ngay.
Nếu nơi đó thật sự là đại bản doanh của Huyết Vân môn, cộng thêm lời mời của Bạch Hoài Trần… nàng chẳng phải có lý do hợp lý rồi sao?
Haiz!
Càng nói càng thấy toàn là nước mắt, càng nghĩ càng phiền muộn!
Núi vàng tới tay mà cứ thế mất rồi!
Nếu như biết trước sẽ thế này, lúc trước nàng nên thẳng thắn hơn mới phải!
Dạo này, Liễu Hạ Tiêu nằm mơ đêm nào cũng muốn bật dậy tự tát mình mấy cái: Sao mình lại không biết câu cá vậy?
Nhìn Bạch Hoài Trần kia, hắn giỏi thế cơ mà!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận