Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 411: Cũng không thể để cho ta một vị nỗ lực a? (length: 8014)

"Ngươi không cần phải mâu thuẫn như vậy, ta là cái loại người dùng Huyết Linh kim cức để tu luyện đấy."
"Thể phách của ta mạnh hơn rất nhiều so với những gì ngươi nghĩ, với một tên Trúc Cơ cảnh tôm tép nhỏ như ngươi, việc ngươi gây ảnh hưởng đến ta là gần như không có."
"Ngươi hút lấy huyết khí của ta, ta chỉ cần một cái chớp mắt là có thể bù lại."
"Ngươi không thấy rằng bản thân quá lợi hại rồi sao, mà lại còn nghĩ làm hao tổn huyết khí của ta?"
Bạch Hoài Trần mặt đầy khinh thường, làm ra một bộ 『chuyện đó không thể nào, sẽ không phải ngươi cho mình giỏi lắm chứ』vẻ mặt.
Nghe Bạch Hoài Trần nói xong, Triệu Nguyệt Linh vốn dĩ vô cùng kiên quyết, quyết không chịu hút huyết khí của hắn cũng trở nên ngơ ngác.
Nàng lại không nghĩ đến vấn đề này!
Thực lực Bạch Hoài Trần bộc lộ ra trước mắt đã là Kim Đan cảnh rồi, hoàn toàn đè ép nàng một đại cảnh giới.
Nàng muốn làm tổn thương đối phương, tựa hồ vô cùng khó khăn.
Đặc biệt là, nàng cũng biết Bạch Hoài Trần là do Tả Hồng Côi dẫn đầu tu luyện.
Lấy Ma Linh Cức làm nòng cốt tu hành, bản thân thể phách, thần niệm vượt xa người thường.
Như vậy, cái thực lực yếu như gà của nàng, lại còn ngây thơ cho rằng có thể làm tổn thương đến Bạch Hoài Trần, quả thực là không biết tự lượng sức mình.
"Vậy ta thật sự hút à?"
Nghĩ đến chênh lệch thực lực của cả hai, Triệu Nguyệt Linh rốt cuộc cũng yên lòng.
Sau đó, nhìn thấy Bạch Hoài Trần mặt đầy trào phúng chê nàng yếu gà, Triệu Nguyệt Linh không khỏi ngẩng mặt lên, có chút bất mãn vì bị xem thường.
Nàng cũng đâu có kém!
Nếu không phải vì lần đầu ra ngoài lịch luyện không có kinh nghiệm, kết quả gặp bất trắc, nàng bây giờ đã sớm đột phá Kim Đan cảnh, trở thành một thiên kiêu thật sự!
Vì vậy, Triệu Nguyệt Linh không còn áp lực tâm lý, cắn cánh tay Bạch Hoài Trần có hơi dùng sức.
Không còn áp chế xúc động trong lòng nữa, nàng ra sức thoải mái hút, rất nhanh đã chìm đắm vào trong vui sướng vì được huyết khí vô tận tưới nhuần bản thân.
Huyết khí, đối với quỷ tu mà nói lại được gọi là dương khí, là thứ đại bổ thật sự.
Triệu Nguyệt Linh bởi vì một mực tự bế, lại không có công pháp tu hành nào, cho nên bản thân vốn rất suy nhược.
Bây giờ, có huyết khí của Bạch Hoài Trần tưới nhuần, cả người cũng tinh thần hơn rất nhiều mà mắt thường có thể thấy được.
""
Mấy phút sau.
Triệu Nguyệt Linh vẻ mặt thỏa mãn buông miệng ra, rụt rè liếc nhìn Bạch Hoài Trần một chút, phát hiện đối phương vẻ mặt vẫn bình thản, căn bản không có hao tổn gì vì bị nàng hút huyết khí.
Chuyện này khiến Triệu Nguyệt Linh có chút an tâm, sau đó lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được sự dụ dỗ của huyết khí, không cẩn thận đã chìm vào đó.
Rõ ràng là trốn ra ngoài, vì cảm nhận được tình cảm yêu thích Bạch Hoài Trần dành cho mình, và cảm kích đối phương đã cho mình công pháp trân quý, nên cố ý tới báo đáp đối phương!
Kết quả thì sao?
Ân thì chưa báo, bản thân lại hút vào, ăn no căng cả bụng.
Vừa nghĩ đến trong cơ thể mình toàn là huyết khí hấp thụ từ Bạch Hoài Trần, Triệu Nguyệt Linh liền đỏ bừng cả mặt, khó mà mở miệng.
Mặc dù... Không rõ một con quỷ thì làm sao mà đỏ mặt được.
"Hút đủ chưa?"
Thấy Triệu Nguyệt Linh đã buông miệng, Bạch Hoài Trần mới thả tay xuống, nhàn nhạt hỏi thăm.
Triệu Nguyệt Linh nhẹ nhàng gật đầu, trở nên tinh thần hơn nhiều, rõ ràng hoạt bát hơn so với lúc trước.
Cảm giác của bản thân cũng trở nên mạnh hơn, dựa vào đó tu hành, tốc độ sẽ nhanh hơn mấy lần!
"Vậy ngươi định báo đáp ta thế nào đây?"
"Cũng không thể để mỗi mình ta cố gắng chứ?"
Bạch Hoài Trần cuối cùng đã lộ rõ bộ mặt thật, hắn chưa bao giờ là một người vô tư hiến dâng.
Đã nhận được lợi ích từ hắn, đương nhiên phải thu lại gấp đôi!
Triệu Nguyệt Linh, cũng như vậy!
Cho đối phương công pháp, để đối phương hấp thụ dương khí của mình để tăng nhanh tu hành, đương nhiên phải kiếm lại từ phương diện khác!
Triệu Nguyệt Linh:? ? ?
Nàng biết mà, trên đời này làm gì có chuyện rẻ như vậy!
"Vậy... Vậy ngươi muốn ta báo đáp thế nào?"
"Ta nói trước, ta là quỷ tu, không có thực thể, nếu ngươi muốn làm gì chuyện kỳ quái, ta cũng không thể nào làm hài lòng ngươi."
Triệu Nguyệt Linh yếu ớt nhìn Bạch Hoài Trần, mặc dù nàng không từ chối báo đáp ân tình của đối phương.
Hơn nữa cũng biết Bạch Hoài Trần là một tên hoa tâm, có tình hữu nghị sâu sắc với mấy vị sư tỷ muội.
Nhưng ít nhất người... không thể có chuyện gì kỳ quái với quỷ được chứ?
"Ai nói là không có cách nào?"
"Mặc dù không có thực thể, nhưng vẫn có thể bám vào những vật khác mà."
"Yên tâm, một người chính trực như ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu, ta chỉ là muốn ôm ngươi ngủ thôi!"
Bạch Hoài Trần mặt đầy vẻ nghiêm chỉnh, nói ra câu 『ta chỉ là từ từ』kinh điển nhất của thế giới kia.
"Cái này..."
Nghe Bạch Hoài Trần nói, Triệu Nguyệt Linh có chút trợn tròn mắt.
Quỷ tu đúng là có thể bám vào các loại vật phẩm, thậm chí có thể trực tiếp cộng sinh cùng pháp bảo, cuối cùng trở thành linh hồn của pháp bảo.
Phải biết rằng pháp bảo rất khó nảy sinh linh tính, tạo ra linh hồn riêng.
Còn bắt một con quỷ luyện thành linh hồn, có thể rất dễ dàng khiến pháp bảo có được linh hồn của mình, phát huy sức mạnh lớn hơn.
Làm như vậy cũng giúp tăng cường sức chiến đấu một cách to lớn!
"Ừm, ta bằng lòng."
"Nhưng đã nói rồi đó, ngươi tuyệt đối không thể làm một chút chuyện kỳ quái."
Mặc dù hiểu rõ việc bám vào đồ vật là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nhưng trong lòng Triệu Nguyệt Linh, cho dù có bị Bạch Hoài Trần lừa, thật sự bị hắn bắt đi luyện thành linh hồn, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Huống chi, chỉ thông qua vài lời của mấy vị sư tỷ muội, nàng cũng đã biết phẩm tính của Bạch Hoài Trần.
Đối phương chắc chắn sẽ không tổn thương nàng, nhiều nhất thì chỉ là sở thích có chút kỳ quái thôi?
Cân nhắc đến chuyện đối phương hoa tâm, thì sở thích kỳ quái cũng rất bình thường thôi.
Huống chi, đối phương đối xử với nàng như vậy, chẳng phải là vì thích nàng hay sao?
Triệu Nguyệt Linh không những không từ chối, mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ và hớn hở.
Cứ như vậy, Triệu Nguyệt Linh theo yêu cầu của Bạch Hoài Trần, bám vào trên gối đầu, bị Bạch Hoài Trần ôm vào trong ngực.
Mà Bạch Hoài Trần ôm gối đầu, cũng không có ngủ, mà là tiếp tục nói với nàng, chuẩn bị đưa nàng đi cảm nhận một chút trải nghiệm khác lạ.
Nghe nói vậy, Triệu Nguyệt Linh có chút xoắn xuýt, nhưng không chịu nổi Bạch Hoài Trần liên tục năn nỉ, khẽ gật đầu đồng ý.
Sau đó... Bạch Hoài Trần ôm gối đầu trực tiếp đi đến chỗ của Tiêu Xảo Hạ.
Sau khi ném một vạn linh thạch lên tay Tiêu Xảo Hạ, Tiêu Xảo Hạ lập tức biến thành tiểu long nương khéo léo vô cùng, cam chịu hết mực.
Thế là, Bạch Hoài Trần không chút do dự đem gối đầu trong tay giao cho đối phương, bảo đối phương phải ôm thật chặt, tuyệt đối không thể buông tay!
Tiêu Xảo Hạ dù có chút kỳ quái, nhưng cân nhắc đến chuyện đối phương đưa tiền, nàng không chút do dự gật đầu, tỏ vẻ không có bất cứ vấn đề gì.
Chỉ cần có linh thạch, chuyện gì cũng dễ nói.
Triệu Nguyệt Linh: "..."
Đây chính là cái gọi là trải nghiệm hoàn toàn mới?
Ta tin ngươi mới là lạ!
Đồ cặn bã!
Nhưng sợ Tiêu Xảo Hạ phát hiện, Triệu Nguyệt Linh chỉ có thể nén giận, không nói một lời.
Nàng thầm thề, lần sau tuyệt đối sẽ không nghe chuyện ma quỷ của Bạch Hoài Trần nữa!
Tên này quá đáng rồi!
Có ai lại bắt nạt quỷ như vậy không chứ?
Nàng cũng không thèm quan tâm tới đối phương nữa!
Triệu Nguyệt Linh hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối sẽ không để Bạch Hoài Trần bắt nạt mình như vậy nữa!
Hừ... Nàng cũng không phải là người tùy tiện.
Còn chuyện hôm nay... Chỉ có thể coi như đã chết thôi.
Nếu bị phát hiện, mình chẳng phải là xong đời sao?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận