Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 243: Muốn làm một đầu ăn chán chê long! (length: 8379)

Ngày thứ hai.
Bạch Hoài Trần cùng Tuyết Vũ Huyên sau một hồi triền miên mệt mỏi, mới thong thả rời giường.
Còn về thư mời tối qua, một hai ngày khẳng định không có kết quả, cần chờ thêm hai ngày nữa mới có thể biết được có bao nhiêu người đến ứng tuyển.
"Hả?"
"Tiêu Xảo Hạ đâu?"
Lúc này, Tuyết Vũ Huyên mới phát hiện Tiêu Xảo Hạ đã không thấy bóng dáng.
Đối phương, dường như từ hôm qua rời đi, liền không quay về?
"Nàng?"
"Chắc là ra ngoài chơi quá đà, quên đường về rồi."
Tuyết Vũ Huyên tối qua vì quá mệt mỏi, đã ngủ sớm.
Mà Bạch Hoài Trần dồn hết sự chú ý vào việc viết thư, cũng không quá để ý đến Tiêu Xảo Hạ.
"Ngươi cũng quá vô tâm đi?"
"Tiểu sư muội cả đêm không về mà ngươi cũng không gọi ta dậy, ít ra cũng nên ra ngoài tìm một chút, xem thử con bé đang làm gì chứ."
Nghe Bạch Hoài Trần nói, Tuyết Vũ Huyên không khỏi liếc mắt, tức giận trừng đối phương.
Nếu không phải Bạch Hoài Trần quá mạnh bạo, nàng có cần ngủ một giấc tới giờ không?
Tên này đúng là xứng đôi với Tả Hồng Côi, sử dụng Ma Linh Cức tu luyện thành biến thái, thể phách còn mạnh hơn cả nàng - một tu sĩ Kim Đan!
Tuyết Vũ Huyên chỉ cảm thấy như có mấy ngọn núi đè lên người, khiến cho người ta có cảm giác khó thở.
Tuy vừa đau vừa sướng, nhưng... quá tốn sức, cần phải nghỉ ngơi thật lâu.
Nhưng không thể phủ nhận, mỗi lần cùng Bạch Hoài Trần song tu đại đạo, tâm cảnh của nàng lại càng thêm vững chắc một phần.
Trước đây vì thư tình của Bạch Hoài Trần, mà có một loại tâm cảnh đặc thù thuộc về mình.
Loại tâm cảnh này theo tình yêu giao hòa giữa nàng và Bạch Hoài Trần, khiến nó càng thêm vững vàng, tâm cảnh tăng lên cũng nhanh chóng vô cùng.
Đối với tu sĩ mà nói, tâm cảnh phi thường quan trọng, không chỉ ảnh hưởng đến việc tu hành bình thường, khả năng ngoại ma xâm lấn khi đột phá, mà còn rất nhiều công pháp đặc thù cũng trực tiếp bị ảnh hưởng bởi tâm cảnh.
Tâm cảnh phù hợp kết hợp với công pháp và thần thông phù hợp, có thể đạt được hiệu quả không thể tưởng tượng nổi, tiến bộ thần tốc!
"Nàng dù gì cũng là tu sĩ Trúc Cơ, mà bản thân cũng không phải ngốc, làm sao dễ xảy ra chuyện được?"
"Nếu là đi lịch luyện, đương nhiên nên buông lỏng quản lý, như vậy mới có tác dụng lịch luyện!"
"Nếu cứ nhìn chằm chằm nàng, vậy thì lịch luyện còn ý nghĩa gì?"
Đối mặt Tuyết Vũ Huyên tức giận, Bạch Hoài Trần mặt đầy chính nghĩa biện hộ cho mình.
Đương nhiên, hắn cũng không nói sai.
Tiêu Xảo Hạ thực lực bây giờ cũng không yếu, lại còn là em gái Liễu Hạ Tiêu, kiến thức uyên bác, mượn gió bẻ măng không ai bì kịp.
Tên kia không ức hiếp người khác thì thôi, còn lo bị người khác ức hiếp sao?
Một khi gặp nguy hiểm, Tiêu Xảo Hạ còn chạy nhanh hơn ai hết!
Không quay về, chứng tỏ đối phương không chỉ không gặp nguy hiểm, rất có khả năng đã chơi quá đà, quên cả đường về rồi!
"Hừ, may mà khi đi lịch luyện, ta đã sớm lưu lại thần niệm ấn ký của các ngươi."
"Có thần niệm ấn ký dẫn đường, chỉ cần trong vòng vài dặm, là có thể dễ dàng tìm được vị trí của nàng."
Tuyết Vũ Huyên bất mãn hừ một tiếng, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc thạch.
Đây là một loại ngọc tồn thần đặc thù, bên trong luyện chế bằng bí pháp, có thể vĩnh viễn lưu giữ một tia thần niệm.
Sau khi lưu giữ ý niệm, dù cách xa nhau ngàn dặm cũng có thể dẫn đường chỉ phương hướng.
Một khi đến gần trong vài dặm, thần niệm càng có thể trực tiếp khóa vị trí, không cần lo lắng lạc đường.
Đương nhiên, loại vật này quá quan trọng, trừ người đáng tin cậy, nếu không tuyệt đối không được tùy tiện giao cho người ngoài.
May mà thần niệm thuộc về bản thân tu sĩ, gửi lại thần niệm cũng có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào, không cần lo lắng vấn đề khác.
""
Theo Tuyết Vũ Huyên lấy ra ngọc tồn thần có lưu lại thần niệm của Tiêu Xảo Hạ, thần niệm trong đó dưới sự thúc giục linh lực của Tuyết Vũ Huyên, nhanh chóng bay về một hướng nào đó.
Nhờ vào liên hệ giữa thần niệm với Tiêu Xảo Hạ, Tuyết Vũ Huyên bám thần niệm của mình vào đó.
Thần niệm của nàng mượn theo thần niệm Tiêu Xảo Hạ lưu lại, nhanh chóng bay vụt, trong chớp mắt liền cảm nhận được sự tồn tại của Tiêu Xảo Hạ, cùng toàn bộ tình huống xung quanh.
Giờ phút này.
Tiêu Xảo Hạ đang mặt mày hớn hở, vui vẻ ngồi trong quán trọ chén chú chén anh thả cửa.
Đây là bữa ăn ngon nhất, sung sướng nhất của nàng kể từ khi sinh ra!
Từ hôm qua đi dạo chợ, không chút khách khí mắng lui một đám người có ý đồ xấu sau khi thành công, đã đến một quán cơm nổi tiếng nhất tước ẩn thành.
Nơi này phải nói thêm, tu sĩ tuy đã tích cốc, không còn ăn thịt người ở trần thế nữa.
Nhưng đó chỉ là phàm vật thông thường!
Mà dưới sự tẩm bổ của linh khí, rất nhiều huyết nhục yêu thú, linh thực linh quả thậm chí cả linh mễ đều có tồn tại.
Lấy những thứ đó làm nguyên liệu chính chế biến ra các loại linh thực, có thể phát huy tác dụng tương đương đan dược!
Vừa có thể nhanh chóng bù đắp linh khí tiêu hao, cũng có thể nhanh chóng chữa trị thương tổn thân thể.
Một số nguyên liệu nấu ăn đặc thù còn có thể nâng cao tiềm năng thiên phú, thậm chí là ngộ tính!
Mà so với đan dược cần thủ pháp luyện chế cực kỳ phức tạp, cùng sự kiểm soát tinh tế…vv, những khó khăn trên.
Việc đem nguyên liệu xào nấu thành món ăn thì đơn giản thô bạo hơn nhiều, giá cả cũng thực tế hơn, cũng là biện pháp nhanh chóng bù đắp tự thân thường ngày của đa phần tu sĩ.
Đan dược... Thường là vật tùy thân mang theo, dùng để cứu mạng trong những lúc nguy cấp.
Tiền thân của Tiêu Xảo Hạ là rồng, sau khi hóa thành người, thể chất đặc thù tự nhiên, vượt xa người thường.
Điều này khiến cho khẩu vị của nàng lớn hơn trong tưởng tượng rất nhiều, đối với các món ăn ngon đều không cách nào từ chối!
Nói đơn giản, con bé này từ đầu đến cuối là một người ham ăn, người bình thường căn bản không thể nuôi nổi!
Cũng chỉ có Liễu Hạ Tiêu loại công chúa thép đá, tài nguyên dưới trướng vô số kể, hơn nữa nhờ săn giết yêu thú mà dự trữ các loại linh nhục phẩm chất cao.
Điều này mới khiến cho Tiêu Xảo Hạ sau khi sinh ra, không chút kiêng dè ăn uống thỏa thích, thông qua việc ăn để nhanh chóng hấp thụ vô số linh lực chứa trong linh nhục, dùng để tẩm bổ bản thân, rèn nên một thể phách vô cùng cường hãn.
Mà điều này cũng mang ý nghĩa việc nàng tìm kiếm linh khí còn vượt xa người thường, mỗi khi đột phá đều có cảm giác đói bụng cực mạnh.
Đáng tiếc là, sau khi nàng học được Thương Vân Tâm pháp từ Bạch Hoài Trần, căn bản không có chỗ nào có thể ăn no để bù đắp cho sự đói khát sau đột phá của cơ thể.
Dù sao, Thương Vân Kiếm Tông không phải Tây Vực, cũng không có vô số linh nhục cung cấp như chỗ của Liễu Hạ Tiêu.
Thêm vào đó, yêu thú xung quanh Thương Vân Kiếm Tông cơ hồ bị săn giết gần hết, dẫn đến giá cả tăng lên chóng mặt, căn bản không phải là thứ nàng có thể chi trả nổi.
Lần này hiếm khi đến tước ẩn thành, một nơi chuyên săn giết yêu thú, linh nhục nhiều vô kể, hàng ngon giá rẻ, số lượng lại nhiều.
Tiêu Xảo Hạ đột phá một mạch từ phàm nhân đến Trúc Cơ tầng chín, giữ cảm giác đói khát mấy tháng trời, vốn đã hơi nóng nảy, sao nàng có thể nhịn được?
Thế là...
Tiêu Xảo Hạ không chút do dự xông vào tước ẩn cư, mở một phòng riêng, ăn ròng rã cả ngày.
Còn những thứ khác, sớm đã vứt ra sau gáy!
Nàng đã bị mỹ thực trước mắt, hoàn toàn che mờ cả mắt rồi!
Ăn, ăn, ăn!
Ăn, ăn, ăn!
Cho dù chết, cũng muốn làm một con rồng ăn no bụng!
Nếu trở lại Thương Vân Kiếm Tông, sẽ không bao giờ tìm được nơi có hàng ngon giá rẻ như thế này!
Theo vô số linh thực vào bụng, nhanh chóng tiêu hóa, không ngừng bồi bổ thân thể của Tiêu Xảo Hạ, khiến thể phách của nàng dần tăng lên.
Rất rõ ràng, Tiêu Xảo Hạ không cần rèn luyện thể phách, nàng chỉ cần thông qua việc ăn uống đại lượng, là có thể dễ dàng đưa thể phách của mình đạt đến cảnh giới tương xứng!
Ăn đối với yêu thú là một bản năng, vốn đã khắc sâu trong tâm, dù cho giờ phút này đã trưởng thành, vẫn không cần cái gọi là công pháp!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận