Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 194: Lần nữa tu hành (length: 8206)

Hai người nô đùa hồi lâu, khiến cho Tiêu Xảo Hạ bên cạnh bị ảnh hưởng không nhỏ.
Vốn nàng đã chẳng còn tâm trí nào để luyện chữ, giờ lại càng thêm mất hứng!
Nhưng... Tiêu Xảo Hạ cay đắng phát hiện, căn bản không có ai để ý đến cảm xúc của nàng!
Buồn thật!
Chuyện Tiêu Xảo Hạ buồn bã tạm thời không nhắc tới.
Liễu Hạ Lam và Tuyết Vũ Huyên một trận rượt đuổi, cuối cùng vẫn là bị Tuyết Vũ Huyên bắt kịp.
Khi Tuyết Vũ Huyên tóm được nàng thành công, sau khi ở trên không trung dừng lại giáng đòn, Liễu Hạ Lam vội vã rơi xuống đất, hướng Tuyết Vũ Huyên cầu xin tha thứ và nhận lỗi.
Thấy Liễu Hạ Lam nhận lỗi, Tuyết Vũ Huyên cực kỳ hài lòng, cả người bỗng cảm thấy dễ chịu, bất mãn trong lòng như tan biến hết.
"Sư huynh, huynh vẫn chưa trả lời ta đây, về chuyện chỉ dẫn ta viết 'Lưu Hà Ký' đó."
Sau khi trấn an Tuyết Vũ Huyên thành công, Liễu Hạ Lam đi đến ngồi cạnh Bạch Hoài Trần.
Mặc dù vì vừa nô đùa, cả người có chút mồ hôi nhễ nhại, tỏa ra một mùi thơm khó tả, nhưng Liễu Hạ Lam không những không né tránh, ngược lại cứ thế mà xáp lại gần Bạch Hoài Trần, sợ đối phương không cảm nhận được.
Bạch Hoài Trần: "..."
Khá lắm, đây là chuẩn bị dùng mỹ nhân kế à?
Liễu Hạ Lam là được Tuyết Vũ Huyên cho cảm hứng sao?
Chẳng qua, người ta thích Liễu Hạ Tiêu, đương nhiên sẽ không dụ dỗ thẳng thừng, mà dùng loại phương thức ngấm ngầm này để tăng hảo cảm.
"Được rồi, đi, đừng giả bộ yếu đuối đáng thương nữa."
"Đã ta nói sẽ giúp ngươi, đương nhiên sẽ không vì vậy mà đổi ý."
"Ngươi yên tâm mà viết, ta sẽ giúp ngươi duyệt bài, cũng chỉ cho ngươi cách tuyên truyền nhanh chóng."
Đối diện với Liễu Hạ Lam ngấm ngầm quyến rũ mình, Bạch Hoài Trần vô cùng hưởng thụ.
Hắn không vì thế mà tóm lấy đối phương, càng không nghĩ cố ý kéo dài thời gian, để Liễu Hạ Lam gia tăng cường độ.
Chuyện này, mình càng đáp ứng sảng khoái, hảo cảm của đối phương càng lớn.
Chờ mối quan hệ của hai người đạt đến mức độ nhất định, còn cần làm cái vẻ nhỏ mọn này à?
Chỉ toàn chiếm lợi lặt vặt, lại thành ra tầm thường!
Hắn đây là người đàn ông mang trong mình khát vọng lý tưởng rộng lớn!
Loại lợi nhỏ này, căn bản khinh thường không thèm để ý.
Ít nhất... cũng phải đạt đến trình độ giống Tuyết Vũ Huyên chứ?
So với Liễu Hạ Lam, Tuyết Vũ Huyên quả thực 『hào sảng』 hơn nhiều, cho nên, lúc này Bạch Hoài Trần càng mong đợi biểu hiện của Tuyết Vũ Huyên.
"Thật không?"
"Thật cảm tạ sư huynh!"
Mắt Liễu Hạ Lam sáng lên, tuy rõ ràng không có mối quan hệ gì, nhưng hai tiếng sư huynh trong miệng nàng, lại nghe càng ngày càng thuận tai.
Có thể nói, nàng đến Thương Vân Kiếm tông lâu như vậy, chỉ có Bạch Hoài Trần là người cho nàng ấn tượng và giúp đỡ sâu sắc nhất.
Mà nàng, cũng chấp nhận hảo ý của Bạch Hoài Trần, bắt đầu ở chung với thân phận bạn bè.
Có được sự đồng ý của Bạch Hoài Trần, Liễu Hạ Lam không chần chừ nữa, tại chỗ vô cùng hưng phấn, trực tiếp ngồi đối diện Tiêu Xảo Hạ, cầm bút lên viết lia lịa trên giấy.
Vừa viết, vừa không quên lật xem một quyển 'Thương Vân Ký', quan sát tham khảo.
Bộ dáng nghiêm túc kia, nếu như không phải đang đạo văn, Tiêu Xảo Hạ đã muốn cảm động rồi!
"Tiểu sư đệ, đã Tiêu Xảo Hạ và Liễu Hạ Lam đều không cần ngươi phải trông chừng nữa, có phải nên bắt đầu huấn luyện rồi không?"
Chưa kịp để Bạch Hoài Trần ngồi giữa hai người, tận hưởng niềm vui nhàn rỗi.
Tuyết Vũ Huyên chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn, thần sắc trên mặt vô cùng chăm chú và nghiêm túc.
Tuy có mục đích khác, nhưng nàng đã gánh vác chức trách giám sát Bạch Hoài Trần, sao có thể tùy ý để đối phương lười biếng được?
Trong khoảng thời gian này, Tuyết Vũ Huyên căn bản không thấy Bạch Hoài Trần tu hành bao giờ!
Gã này, từ khi Tả Hồng Côi rời đi, hoàn toàn buông thả.
Nếu như mình giám sát không bằng Tả Hồng Côi, chẳng phải là tự mình đánh mất giá trị à?
Tuyết Vũ Huyên quyết định, mặc kệ Bạch Hoài Trần có bao nhiêu lý do, nàng nhất định phải giám sát đối phương tu hành mỗi ngày!
Bạch Hoài Trần: "..."
Đối diện với Tuyết Vũ Huyên đột nhiên xuất hiện sau lưng, Bạch Hoài Trần rất muốn nói cho đối phương biết, mình không cần mượn Huyết Linh Cức để tu hành.
Nhưng... nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tuyết Vũ Huyên, dám nói ra loại lời này, tuyệt đối sẽ bị ăn đòn!
Không biết Tuyết Vũ Huyên có phải bị nghiện đánh người không, vừa mới đánh xong Liễu Hạ Lam xong, ánh mắt nàng đã ngứa ngáy, rõ ràng muốn ra tay với Bạch Hoài Trần.
【Thôi được, vẫn là ngoan ngoãn tu hành đi.】 【Dù sao, tu vi giá trị của ta hiện tại đã không theo kịp tu vi rồi, mượn phương thức tu luyện này cũng có thể giảm bớt không ít tu vi giá trị.】 【Sau này còn phải đổ tâm huyết vào Huyết Linh Cức, hỗ trợ Huyết Linh Cức biến dị, lại càng phải tiêu hao một lượng lớn tu vi nữa, lỗ hổng càng lớn hơn.】 【Huống chi Huyết Linh Cức tiến hành tu hành, cũng có thể tăng cảnh giới công pháp luyện thể, cố gắng đột phá lên ngũ phong cảnh sớm chút!】 【Không thể hoàn toàn trông chờ vào người có thâm tình hàng ngày ban thưởng, nên cố gắng thì vẫn phải cố gắng chút.】 Nghĩ vậy, Bạch Hoài Trần khẽ gật đầu, không từ chối đề nghị của Tuyết Vũ Huyên, mà lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Đa tạ Nhị sư tỷ nhắc nhở, vậy làm phiền Nhị sư tỷ thời gian tới giám sát ta tu hành."
Thấy Bạch Hoài Trần thức thời như vậy, Tuyết Vũ Huyên cảm thấy rất vui mừng, đồng thời, ánh mắt thoáng hiện chút thất vọng.
Nàng đã muốn đánh Bạch Hoài Trần từ lâu!
Gã này, trước kia không hiểu ra sao đoạn tuyệt quan hệ với nàng, còn đường hoàng giao du với vô số sư tỷ muội, nghĩ thôi đã thấy bực mình rồi.
Bây giờ, lại tự tay viết ra ‘Thương Vân Ký tục’, khiến nàng bị mang tiếng xấu.
Ba ba cố gắng lâu như vậy, Bạch Hoài Trần thế mà không hề biểu lộ một chút xíu khát vọng với nàng, lại càng làm nàng thêm khó chịu.
Nếu như có thể lấy một cái cớ đường hoàng để đánh đối phương một trận giải tỏa, Tuyết Vũ Huyên chắc chắn sẽ không nương tay!
Đáng tiếc, Bạch Hoài Trần rõ ràng không cho nàng cơ hội đó.
Như vậy, Toàn bộ đình viện chìm trong không gian yên tĩnh mà lại náo nhiệt khó hiểu.
Tiêu Xảo Hạ nhíu mày, cố gắng đảm bảo tư thế của mình, không để bị Huyết Linh Cức đâm vào.
Liễu Hạ Lam mặt mày hớn hở, trong mắt tràn đầy ước mơ, múa bút thành văn.
Bạch Hoài Trần thì ở trong đình viện lợi dụng Huyết Linh Cức bắt đầu tu hành.
Mà hắn, người đã sớm đột phá Kim Đan cảnh, dần dần tăng số lượng gai nhập thể lên tới một vạn.
Bởi vì bản thân có vô vàn phong ấn gia trì, Bạch Hoài Trần có thể dễ dàng chống lại thống khổ gai nhập thể.
Nhờ gai nhập thể, Bạch Hoài Trần bắt đầu dùng Huyết Linh Cức cảm nhận linh khí, đồng thời dùng Huyết Linh Cức hút linh khí, rồi lại mượn gai truyền qua cơ thể mình để luyện hóa!
Đây là lần đầu tiên Bạch Hoài Trần tu hành đúng nghĩa, không thể không nói việc tự mình cảm nhận được sự tồn tại của linh khí, là một trải nghiệm hoàn toàn mới, khiến người ta không kìm lòng được mà đắm chìm.
Bạch Hoài Trần rất nhanh chìm vào trạng thái tâm thần hợp nhất với Huyết Linh Cức, nhờ Huyết Linh Cức hút linh khí, rồi lại truyền vào cơ thể mình một cách thích thú.
Sự tăng tiến này tuy vô cùng nhỏ bé, nhưng mỗi lần tăng lên đều thấy rõ ràng, làm cho người ta an tâm.
Không biết từ lúc nào, Một ngày thời gian cứ thế trôi qua.
Cho đến khi Bạch Hoài Trần bị giọng nói của Tuyết Vũ Huyên đánh thức, mới từ trong tu hành hoàn hồn lại.
Ngẩng đầu lên, bầu trời đã đầy sao, đêm đã khuya lắm rồi.
Đối với Bạch Hoài Trần mà nói chỉ như một cái chớp mắt, nhưng thực tế đã qua mấy giờ!
Nếu như không có Tuyết Vũ Huyên nhắc nhở, có lẽ hắn đã bỏ lỡ thời gian duy trì người có thâm tình!
Ở phía xa, Tiêu Xảo Hạ đã tội nghiệp nhìn hắn, hy vọng hắn tranh thủ thời gian giúp nàng gỡ bỏ hạn chế của Huyết Linh Cức, trả lại tự do cho nàng!
Mà Liễu Hạ Lam đã viết được mấy trang, vẫn không có ý dừng lại, vẫn đang múa bút thành văn!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận