Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 340: Tửu lâu này một điểm nhãn lực kình đều không có! (length: 8263)

"Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta đi xem Tiểu Xảo chọn món ăn thế nào rồi!"
Thấy tận mắt Tuyết Vũ Huyên bị Tả Hồng Côi đâm sau lưng, coi như là khẳng khái thay người ngoài thanh minh cho đối phương.
Càng thấy Tả Hồng Côi bị Tuyết Vũ Huyên từng bước ép sát, dứt khoát lựa chọn từ bỏ Yandere cùng cực đoan, bắt đầu vô não lấy lòng thái độ.
Để kẻ cuối cùng hưởng lợi là tiểu vương tử đường chủ Bạch Hoài Trần thâm tình, hài lòng đứng dậy rời đi!
Huyên bảo cố lên!
Huyên bảo đừng khóc!
Ngươi vĩnh viễn là số một trong lòng ta!
Không có ngươi, sẽ không có tương lai hạnh phúc khoái hoạt của tiểu vương tử thâm tình!
Bạch Hoài Trần hoàn toàn không nghĩ tới, hóa ra nguy cơ của Tả Hồng Côi được giải quyết như thế này à?
Căn bản không cần hắn ra tay, những người đang tranh giành Huyên bảo đã chủ động đứng ra giải quyết vấn đề!
Từ trong phòng đi ra, Bạch Hoài Trần đi thẳng ra ngoài, tìm đến Tiêu Xảo Hạ đang vụng trộm điên cuồng chọn món, hận không thể quét sạch tất cả đồ ăn của cả quán rượu!
"Ngươi có biết ta là ai không?"
"Ta chính là tiểu sư muội Tiêu Xảo Hạ của Thương Vân Phong, Thương Vân Kiếm tông!"
"Không cho ngươi bưng hết đồ ăn lên, chẳng lẽ ta sẽ quỵt tiền ngươi à?"
Giờ phút này Tiêu Xảo Hạ đang vô cùng phẫn nộ trừng mắt tên tiểu nhị của quán, bất mãn vì bị chất vấn tài lực!
Nàng nhân lúc mấy vị sư tỷ đang tranh giành tình nhân, Bạch Hoài Trần cũng không để ý đến nàng, lén lút lấy cớ chọn món, chuẩn bị ra lệnh cho quán rượu chuẩn bị thêm chút đồ ăn.
Kết quả thì sao?
Quán rượu này chả có chút mắt nhìn người nào!
Nàng chẳng qua chỉ gọi thêm một chút đồ ăn thôi mà, thế mà lại bắt nàng trả tiền trước, rồi mới mang đồ ăn lên?
Đây là khinh thường nàng à!
Nàng tuy không có tiền, nhưng lần này đi ra ngoài có ba vị thiên kiêu của Thương Trúc phong là Ngưng Chỉ Nguyệt, Tuyết Vũ Huyên, Tả Hồng Côi!
Chẳng lẽ sẽ quỵt tiền chút ít đó sao?
"Vị nữ hiệp này, tiệm chúng tôi làm ăn nhỏ, thực sự không gánh nổi rủi ro này đâu ạ!"
"Nếu cô không thiếu tiền, thì cô nể tình đại nhân mua trước cũng đâu có gì là vấn đề?"
Tiêu Xảo Hạ không tức giận thì thôi, càng nói thế tiểu nhị của quán ngược lại càng cảm thấy kẻ này rất có thể muốn ăn quỵt.
Mặc dù đây là địa bàn của Thương Vân Kiếm tông, đối phương cũng là tiểu sư muội của Thương Trúc phong.
Nhưng… Ai có thể đảm bảo sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra chứ?
Thương Vân Kiếm tông cũng sẽ không thanh toán cho đệ tử, mà đối phương tuổi còn nhỏ, ai mà biết có phải vị tiểu sư muội này không hiểu chuyện đang làm loạn hay không?
Đến lúc đó, đắc tội cũng không chỉ một hai người!
Cho nên, vẫn là tính tiền trước cho yên tâm, cũng không cần lo lắng sau khi tính tiền sẽ đắc tội với người khác!
"Ta..."
Thấy đối phương cứng đầu, Tiêu Xảo Hạ tức đến sôi máu.
Tính tiền trước?
Nàng căn bản có mang theo tiền đâu, lấy gì mà trả?
Chẳng phải là làm nhục nàng à?
Huống chi, nàng vốn dĩ đang cố tình mượn cơ hội lần này để gài bẫy Bạch Hoài Trần cùng mấy vị sư tỷ!
Ai ngờ tên tiểu nhị này lại thông minh như vậy, dường như đoán chắc được tâm tư của nàng, để không đắc tội với người nên căn bản không mắc mưu.
"Tiêu Xảo Hạ, ngươi đang làm gì thế?"
Nghe thấy giọng tức giận của Tiêu Xảo Hạ, Bạch Hoài Trần cười thầm, hiểu rõ tình hình lúc này.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Xảo Hạ, ra vẻ hỏi nguyên nhân.
Tiêu Xảo Hạ: ⊙▽⊙ Hỏng rồi!
Nàng ra ngoài chậm trễ quá lâu, dẫn đến đồ ăn mãi mà không lên, nên Bạch Hoài Trần đã ra ngoài xem tình hình!
Như vậy, chẳng phải ý đồ muốn lén lút hố đối phương và mấy vị sư tỷ đã bị bại lộ rồi à?
"Vị khách quan kia, không phải chúng tôi gây khó dễ cho cô nương, mà là vị tiểu sư muội này của các ngài gọi quá nhiều món!"
"Hết tận mười vạn linh thạch đồ ăn, còn muốn chúng tôi trong một hai canh giờ phải mang lên hết, đây chẳng phải gây khó dễ cho người ta sao?"
"Toàn bộ quán rượu của chúng tôi, đồ dự trữ hơn nửa tháng cũng chỉ có ngần ấy thôi!"
"Đương nhiên, nếu là quán rượu chuyên cung cấp đồ uống có cồn, chúng tôi tự nhiên không sợ khách có sức ăn lớn, nhưng nhiều linh thạch như vậy... Chưa nói đến thanh toán, chúng tôi cũng rất khó khăn ạ!"
Thấy cuối cùng có người ra mặt, tiểu nhị của quán mắt sáng lên, cuối cùng cũng cảm thấy có thể tránh được một kiếp!
Vừa nãy, Tiêu Xảo Hạ chỉ thiếu chút nữa mắng cho hắn một trận tơi bời, khiến hắn khổ sở vô cùng.
Nhưng mà đối mặt với vị tiểu sư muội của Thương Trúc phong này, hắn chỉ là một tên tiểu nhị thực sự không dám đắc tội!
Mà bây giờ, cuối cùng hắn cũng đợi được một người có tiếng nói!
Bạch Hoài Trần là ai, tiểu nhị của quán tự nhiên biết.
Dù sao, Bạch Hoài Trần bây giờ có thể coi là người nổi tiếng của cả Thương Vân trấn!
Đặc biệt là câu chuyện của hắn trong Thương Vân Ký, cùng chủ đề một người địch muôn người trong việc trừ ma vệ đạo, đã sớm được vô số người biết đến.
So với Tiêu Xảo Hạ thoạt nhìn đã thấy không đáng tin, thì Bạch Hoài Trần đủ để khiến người khác yên tâm hơn!
"Nhiều bao nhiêu?"
"Mười vạn linh thạch?"
"Tiêu Xảo Hạ, ngươi là rồng à? Gọi nhiều đồ ăn như vậy làm gì?"
Trong lòng Bạch Hoài Trần sớm đã có dự cảm, nhưng khi nghe được đối phương nói rốt cuộc đã gọi nhiều đồ ăn đến mức nào, thì vẫn còn có chút kinh ngạc!
Cũng khó trách tiểu nhị của quán không dám nhận lời, đổi lại là ai khi vừa nghe có người vừa vào đã đòi gọi đồ ăn trị giá mười vạn linh thạch, cũng chẳng dám xem đó là thật!
Mười vạn linh thạch là khái niệm gì?
Xét theo giá cả của bốn phương tám cõi, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng khó lòng móc ra nhiều tiền như vậy!
Tu sĩ Hóa Thần cảnh, có lẽ mới có được khối tài sản như vậy!
Nhưng cũng chỉ là sở hữu khối tài sản có giá trị như vậy mà thôi, là tính cả giá trị của các loại vật liệu, pháp bảo, chứ cũng không thể nào có nhiều linh thạch như vậy trong tay!
Dù sao… linh thạch là vật tiêu hao, có nhiều linh thạch như vậy thì người ta đã sớm đem ra tu luyện hoặc mua sắm pháp bảo rồi!
"Hừ, ta có phải là rồng không, trong lòng ngươi không rõ sao?"
"Chẳng phải là nhiều hơn chút đỉnh đồ ăn, lúc đi ra, rõ ràng ngươi đã nói ta không cần phải thanh toán, bây giờ thì sợ rồi hả?"
Tiêu Xảo Hạ tuy có chút xấu hổ vì bị vạch trần tâm tư nhỏ nhặt, nhưng trên mặt vẫn làm bộ bình tĩnh, một bộ dạng coi thường nhìn Bạch Hoài Trần.
Có câu nói thua người không thua trận!
Ở trước mặt người ngoài, nàng làm sao có thể nhận thua được?
"Một chút đỉnh?"
"Ngươi gọi cái này là một chút đỉnh?"
"Ngươi thực sự coi ta là kẻ ngốc à?"
"Mau trở về cho ta, tiếp theo để ta chọn món!"
Bạch Hoài Trần cười ha hả, căn bản không để ý đến phép khích tướng của Tiêu Xảo Hạ.
Hắn vung tay lên, ra vẻ 『trẻ con làm loạn』, phẩy tay bảo Tiêu Xảo Hạ trở về.
"Oa oa oa… ca ca lừa người, rõ ràng khi bắt nạt ta, ngươi đã nói rất hay, sẽ dẫn ta ra ngoài ăn cơm."
"Kết quả… kết quả bắt nạt xong, lại bắt đầu không nhận nợ!"
Thấy Bạch Hoài Trần vậy mà không mắc mưu, Tiêu Xảo Hạ biến sắc, lập tức mặt mày đầy vẻ uất ức gào khóc!
Về ư?
Đã đến nước này rồi, nàng há có thể dễ dàng nhận thua như vậy?
Hôm nay, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, nàng cũng nhất định phải chơi một ván ra trò!
Thế là, nhân lúc cả quán rượu có rất đông người, có rất nhiều người tò mò hóng chuyện bởi vì một đám người bọn họ mà đi theo đến đây xem trò, tại chỗ bắt đầu diễn trò!
Nàng còn không tin!
Bạch Hoài Trần đối mặt với trò hề của nàng, đối mặt với những người ngoài xem kịch, mà còn có thể không ngoan ngoãn móc tiền ra thanh toán?
Chỉ là mấy tên tép riu thôi, xem nàng xử lý thế nào này!
Không phải đối phương đã lợi dụng Thương Vân Ký ghi lại chuyện trọng đại, nói rằng nàng đã sinh lòng ái mộ, cố ý bỏ thuốc à?
Ha, nàng, một vị tiểu sư muội sinh lòng ái mộ, liền phải diễn ra vở kịch bị bắt nạt, bị lừa gạt này!
Nàng là kẻ trẻ người non dạ bị Bạch Hoài Trần hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt!
Bạch Hoài Trần là đồ cặn bã!
Bạch Hoài Trần: "…"
Khá lắm, cái tốc độ trở mặt này, quả nhiên có thể được xưng là tuyệt đỉnh!
Vậy mà còn mưu toan gây náo động cho mọi người hiểu chuyện, ép buộc hắn ngoan ngoãn bỏ tiền ra thanh toán đây à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận