Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 193: Đây là tá ma giết lừa! (length: 8339)

"Ngươi nói rất hay, rất có lý!"
"Bất cứ chuyện gì cũng đều có khả năng giải quyết tốt đẹp, trước đây đều là ta tự nhiên quá mức phòng bị với Liễu Hạ Lam, từ đó sinh ra thành kiến."
Tiêu Xảo Hạ không thể không thừa nhận, mình bị Bạch Hoài Trần thuyết phục!
Rõ ràng tên này gió chiều nào che chiều ấy, ở giữa mấy vị sư tỷ muội đi tới đi lui hưởng thụ, nhưng sau một hồi giải thích lại phát hiện đối phương đơn giản là người theo Thánh Nhân, không có một chút nhược điểm nào đáng nói!
Hiện thực vốn dĩ tràn đầy quỷ dị như vậy, tình huống thật và tình huống nhìn thấy bề ngoài hoàn toàn khác biệt.
"Tốt cái gì mà tốt!"
"Mau tranh thủ thời gian cho ta luyện chữ!"
Sau khi Tiêu Xảo Hạ bị thuyết phục thành công, Bạch Hoài Trần phi thường hài lòng, mặt mày tràn đầy vẻ 'trẻ nhỏ dễ dạy'.
Hắn không cho Tiêu Xảo Hạ có cơ hội suy nghĩ nhiều, lời nói trong miệng trong nháy mắt trở nên nghiêm khắc lạ thường, thúc giục đối phương chuyên tâm luyện chữ, không được suy nghĩ lung tung!
Tiêu Xảo Hạ: "..."
Luyện chữ?
Hiện tại còn tâm trạng nào mà luyện chữ chứ?
Hôm nay dưa đều ăn no rồi, nàng còn muốn suy nghĩ một chút về cách đối nhân xử thế siêu cao này của Bạch Hoài Trần nữa chứ!
Nếu như nàng cũng học được thì sau này chẳng phải là có thể đi nghênh ngang sao?
Vô số soái ca vây quanh phía sau quỳ liếm, cam tâm tình nguyện dâng lên các loại pháp bảo, linh thạch?
Đến lúc đó, còn cần gì nói lời dễ nghe với Liễu Hạ Tiêu, đáng thương trông chờ đối phương cho mình phát thêm chút linh thạch làm gì?
Nghĩ đến đây, Tiêu Xảo Hạ căn bản không có tâm tư luyện chữ, chỉ muốn hảo hảo ngẫm nghĩ, tranh thủ học để mà dùng!
Thế là... Tiêu Xảo Hạ đau khổ phát hiện, mình bất kể luyện tập như thế nào, không những không có bất kỳ tiến triển nào, mà ngược lại càng viết càng tệ!
Trước đó còn có thể giữ được hình dạng chữ khoa đẩu vặn vẹo, bây giờ lại khôi phục thành một đống điểm đen, không biết còn tưởng là cái gì quy tắc thiên địa chí lý.
"Tiêu Xảo Hạ, ngươi nhìn xem ngươi viết toàn thứ gì vậy?"
"Phạt ta viết hai canh giờ, không học ra thì đừng hòng nghỉ ngơi!"
Nhìn thấy trên giấy Tiêu Xảo Hạ toàn nét mực đen, sắc mặt Bạch Hoài Trần đông lại, sự vui sướng trong lòng nháy mắt biến mất không còn một mảnh.
Chưa từng thấy ai mà chỉ cần chịu khó nghiên cứu là chữ viết càng ngày càng đẹp, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người chữ viết càng ngày càng nát!
Cứ theo tiến độ này, chẳng phải nhiệm vụ dạy Tiêu Xảo Hạ luyện chữ của hắn sẽ càng thêm xa vời sao?
Về việc này, Bạch Hoài Trần vô cùng bất mãn, tại chỗ đặt Tiêu Xảo Hạ trong lòng xuống ghế đá, không còn ôm đối phương để dẫn dắt đối phương luyện chữ nữa.
Hắn trực tiếp vung tay lên, ba cây Huyết Linh Cức lặng lẽ lan ra, đem Tiêu Xảo Hạ giam chặt trên ghế!
Chỉ cần thân thể của đối phương dám động đậy một chút, chắc chắn sẽ nếm trải cảm giác gai đâm vào da thịt!
"Bạch Hoài Trần! Ngươi quá đáng!"
"Đây là qua cầu rút ván!"
"Đừng quên, vừa rồi vẫn là ta giúp ngươi hóa giải nguy cơ đấy!"
Đối diện với việc Bạch Hoài Trần đột nhiên rời đi, vòng ôm ấm áp biến thành băng ghế đá cứng ngắc, Tiêu Xảo Hạ nhất thời có chút không quen.
Đặc biệt là việc đối phương không chút nể tình nào mà dùng Huyết Linh Cức vây khốn nàng bên trong, càng làm Tiêu Xảo Hạ vô cùng phẫn nộ!
Cái tên đàn ông lật mặt nhanh như trở bàn tay này!
Rõ ràng vừa nãy chính là nàng chủ động giúp hóa giải nguy cơ!
Không những không nhớ công lao của nàng, còn ban thưởng cho nàng cái gì đó, ngược lại ác ý trừng phạt thế này!
Đây là ngược đãi!
Nàng phải đến chỗ Liễu Hạ Tiêu lên án hắn một trận, để tỷ tỷ biết Bạch Hoài Trần là một tên ác ma dối trá!
"Cứ kêu to vào kêu to vào, luyện chữ dưới Huyết Linh Cức rất tốt đấy."
"Nhưng chính ngươi là người cầu ta dạy ngươi luyện chữ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt."
"Không hảo hảo mài giũa tâm tính của ngươi, đời này đừng hòng viết ra được cái gì ngoài chấm đen bút họa!"
"Cho ta ngẫm cho kỹ xem tại sao lại thụt lùi, nếu như không tiến bộ, thì về sau ngươi ăn uống ngủ nghỉ ngay chỗ này luôn đấy!"
Đối mặt với sự phản kháng của Tiêu Xảo Hạ, Bạch Hoài Trần không những không buông tha, mà ngược lại mặt mày tươi cười lạnh lùng.
Chuyện học tập sao có thể thực hiện theo kiểu giáo dục vui vẻ?
Ai mà chẳng lớn lên từ khi còn bé chứ?
Ý định của Tiêu Xảo Hạ, Bạch Hoài Trần quá rõ ràng!
Tên này căn bản không hề có tâm tư luyện chữ!
Cứ theo tình hình này thì nhiệm vụ của hắn, pháp công ẩn thân của hắn, đến khi nào mới đổi được đây?
Hắn còn đang dựa vào việc Tiêu Xảo Hạ thành công học được nhiệm vụ viết chữ này để kiếm điểm tình cảm đây!
Tiêu Xảo Hạ: "..."
Không! ! !
Nàng không luyện, không luyện chữ nữa!
Mau thả nàng ra đi!
Tiêu Xảo Hạ phát ra tiếng rên rỉ, nhưng người đưa mắt thì không quen nàng, ở đây căn bản không tìm được người nào nói giúp cho nàng!
Nàng chỉ có thể khổ cực vô cùng tiếp nhận cái giáo dục ép buộc của Bạch Hoài Trần, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, nghiến răng nghiến lợi cầm bút vẽ tới vẽ lui.
Bởi vì tâm tình vào lúc này của nàng bi phẫn nên chữ viết ra có thể tưởng tượng được!
Nhưng Bạch Hoài Trần căn bản không rảnh để ý, thong thả ngồi một bên thưởng trà ngắm cá, bộ dạng kia thật là vui vẻ.
Thần thái của hai người tạo thành một hình ảnh hoàn toàn tương phản, nhưng lại được thể hiện hoàn hảo tại trong lương đình.
""
Một lát sau.
Liễu Hạ Lam và Tuyết Vũ Huyên rời khỏi đình viện không biết đi đâu thương lượng, giờ quay lại đình viện, hai người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi bật cười khe khẽ.
Đừng có ngạc nhiên tại sao các nàng không trách Bạch Hoài Trần có thủ đoạn tàn nhẫn, nên biết rằng đối với tu sĩ mà nói, rèn luyện thể xác là chuyện đương nhiên.
Người tu hành nào mà không chịu khổ chứ?
Để đạt được mục đích, vừa có thể luyện chữ, vừa có thể luyện thể, tốt biết bao! (Tiêu Xảo Hạ: Em gái các ngươi, tại sao các ngươi không bị như vậy đi? )
"Nhị sư tỷ, Tứ sư muội, hai người đã thương lượng xong chưa?"
Đối mặt với việc Liễu Hạ Lam và Tuyết Vũ Huyên cùng nhau đi tới, Bạch Hoài Trần không khỏi hiếu kỳ hai người đã bí mật nói gì.
"Ừm, thương lượng xong rồi, về sau ta toàn lực ủng hộ Nhị sư tỷ 'bắt' ngươi xuống, để sư huynh chìm đắm trong mị lực của sư tỷ không thể tự kiềm chế, chỉ có thể mặc cho Nhị sư tỷ 'nắm giữ'."
Đối mặt với sự tò mò và dò hỏi của Bạch Hoài Trần, trên mặt Liễu Hạ Lam tràn đầy ý cười, không hề che giấu việc mình vừa mới đạt thành hiệp nghị với Tuyết Vũ Huyên.
Dù sao, như Bạch Hoài Trần nói, làm người phải thật lòng một chút.
Vừa vặn, nàng lại là một người rất thật lòng, trước giờ không nói dối, cũng sẽ không che giấu.
"Nói cái gì đó?"
"Ta chỉ bảo ngươi đừng quấy rầy ta giám sát Bạch Hoài Trần tu hành, sao lời nói trong miệng ngươi lại bị biến vị vậy?"
Đối mặt với lời nói thẳng thắn không hề kiêng nể của Liễu Hạ Lam, sắc mặt Tuyết Vũ Huyên tối sầm, không khỏi nắm tay lại, không nhịn được muốn đánh người.
Mặc dù nàng đúng là nghĩ như vậy, nhưng cũng đâu có thể nói lung tung chứ!
Có vài việc, uyển chuyển một chút không được sao?
"Dạ dạ dạ, sau này ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy Nhị sư tỷ cùng sư huynh tu hành trong đêm dài, hơn nữa còn hứa sẽ giúp Nhị sư tỷ cản Lục Nguyệt Nhi lại, không cho đối phương có cơ hội quấy rối!"
Đối mặt với Tuyết Vũ Huyên vì xấu hổ mà tức giận, Liễu Hạ Lam rõ ràng tâm tính thiếu nữ bộc lộ, cố ý trêu chọc đối phương.
Tư thái này, Liễu Hạ Lam từ nhỏ đến lớn chưa từng có.
Chỉ có tại chỗ của Bạch Hoài Trần, nàng mới dần dần thả lỏng sự phòng bị trong lòng, khôi phục một chút dáng vẻ của thiếu nữ.
"Liễu Hạ Lam, ta thấy ngươi là ngứa da muốn ăn đòn rồi phải không?"
"Hôm nay, thân là Nhị sư tỷ, ta có cần phải dạy dỗ cho ngươi một trận xem thế nào là tôn sư trọng đạo!"
Liễu Hạ Lam một lần nữa khiến Tuyết Vũ Huyên không nhịn được, nàng cũng nhịn không nổi cái ý nghĩ muốn đánh người trong lòng, trực tiếp tiến về phía Liễu Hạ Lam.
Liễu Hạ Lam thấy tình thế không ổn, trực tiếp thân ảnh lóe lên, cả người nhẹ nhàng nhảy lên phi kiếm, xoay quanh toàn bộ đình viện một cách nhanh chóng.
Tuyết Vũ Huyên cũng điều khiển phi kiếm đuổi theo không tha, muốn đuổi kịp đối phương, bắt lấy Liễu Hạ Lam!
Trong chốc lát, âm thanh ồn ào của hai người tràn ngập toàn bộ đình viện, thân ảnh hóa thành đom đóm bay tới bay lui trên bầu trời, vui vẻ vô cùng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận