Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 269: Cự tuyệt không được một điểm! (length: 8257)

"Ta... Ta đương nhiên không có ý kiến gì, dù sao đều là sư tỷ trong nhà, không có gì ngăn cách hay ân oán, rất đáng tin."
"Có câu 'của một đồng, công cả làng', nếu như có thể giúp Đại sư tỷ đột phá, ta cũng sẽ rất vui, mà ta cũng chẳng mất mát gì."
Tuyết Vũ Huyên vốn định từ chối, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã đổi hương vị và nội dung.
Nàng tại chỗ đồng ý!
"Đa tạ Nhị sư muội ủng hộ, ta biết ngay Nhị sư muội thông tình đạt lý nhất."
"Yên tâm, sau này chúng ta có mối quan hệ này, đợi tu vi của ta có thành tựu, nhất định đồng tâm hiệp lực, che chở các ngươi."
Nghe Tuyết Vũ Huyên tán thành, trên mặt Ngưng Chỉ Nguyệt hiện lên vẻ tươi cười.
Thương Dao: "..."
Quả nhiên, Nhị sư tỷ nhà mình vẫn chưa từ bỏ được tật xấu nói một đằng nghĩ một nẻo!
Nhưng mà nàng biết Tuyết Vũ Huyên nói không thật, chứ Đại sư tỷ ngây thơ sẽ tin sái cổ!
Có chuyện nói thẳng khó vậy sao?
Nhất định phải tự mình tìm áp lực vào thân?
Thương Dao vẻ mặt khó hiểu, nhìn chằm chằm Tuyết Vũ Huyên khi đối phương trả lời, vô cùng nghi hoặc.
Tuyết Vũ Huyên: "..."
Bị Thương Dao nhìn với ánh mắt nghi hoặc, Tuyết Vũ Huyên chột dạ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng.
Nàng cũng đâu có muốn thế!
Nhưng chuyện đã đến nước này, đâu còn do nàng khống chế!
Nàng cũng không biết mình nghĩ gì, sao lại không thể nói lời từ chối?
Trong lòng Tuyết Vũ Huyên vừa hối hận, lại vừa bất lực!
Bởi vì, Ngưng Chỉ Nguyệt tới đúng lúc không phải thời điểm, nếu đổi vào lúc khác, nàng có khi đã từ chối!
Đằng này ở trước mặt mọi người, ngươi bảo nàng phải làm sao cho phải?
Chỉ đành cắn răng đồng ý.
Nếu không, đợi An Ấu Phong xuất quan, hình tượng rộng lượng của nàng chẳng phải sụp đổ tan tành à?
Tuyết Vũ Huyên hoàn toàn không dám tưởng tượng, hình tượng hào sảng của mình sụp đổ, sẽ mang đến một loạt ảnh hưởng gì!
Đó đâu chỉ là xã chết đơn thuần!
【 Đều tại Tả Hồng Côi! 】 【 Nếu không tại nàng, ta cũng không tự dưng mà dâng hiến như vậy, thậm chí để rút ngắn quan hệ, mà phải giả vờ tỏ vẻ mình rộng lượng! 】 【 Giờ thì hay rồi, hết người này đến người kia tự nhiên xuất hiện, ta lại chẳng có cách nào từ chối! 】 【 Hu hu hu... 】 Tuyết Vũ Huyên lòng đau như cắt, nhưng nghĩ đến Bạch Hoài Trần thân thiết gọi mình là "Huyên bảo", nàng liền không thể mạnh tay.
Nếu như hình tượng của mình trong mắt Bạch Hoài Trần đổ vỡ, vậy thì còn tệ hơn!
Bất luận thế nào, cũng phải giữ vững vị thế của mình trong lòng Bạch Hoài Trần, không để ai thay thế được!
Đặc biệt sự tồn tại của cái tên An Ấu Phong kia càng khiến nàng như núi đè, không thể dễ dàng để mất hình tượng.
Đối thủ cạnh tranh xuất hiện, khiến Tuyết Vũ Huyên... buộc phải thỏa hiệp.
Ừm, những điều trên hoàn toàn không phải là cái cớ cho sự chột dạ của nàng!
Chỉ có thể nói, sự bao dung, tha thứ và sự ngưỡng mộ, tán dương của người ngoài cũng gây nghiện, nàng đồng ý quá dễ dàng, nên đã chẳng biết phải từ chối thế nào nữa!
"Đã vậy thì ta chúc Đại sư tỷ tu luyện thuận buồm xuôi gió."
"Tiện thể chúc Nhị sư tỷ thêm trách nhiệm, giúp Đại sư tỷ hết lo sau, đừng vì vậy mà phiền muộn."
Thương Dao mặt đầy vẻ kỳ lạ, nàng cũng hoàn toàn không nghĩ tới kết quả lại thành ra như thế này.
Nếu là Tả Hồng Côi ở đây, tin chắc rằng bên cạnh Bạch Hoài Trần sẽ không có nhiều biến cố đến thế!
Với mưu đồ của Đại sư tỷ, Tam sư tỷ nhất định không chút khách khí phản pháo, chế nhạo đối phương nằm mơ giữa ban ngày!
Giờ thì hay rồi.
Trong lúc Tả Hồng Côi bế quan, Tuyết Vũ Huyên lại mở rộng cánh cửa tiện nghi, rước một đám "tỷ muội" về.
Nàng thì hay rồi, làm một người tốt bụng, khiến người ngoài khen ngợi.
Chỉ là không biết lúc Tả Hồng Côi xuất quan, nhìn thấy cục diện rối rắm do Tuyết Vũ Huyên để lại, sẽ xử lý thế nào?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Thương Dao càng thêm quái dị, thậm chí trong lòng có một khoảnh khắc đột nhiên rạo rực.
Nàng lại không nhịn được muốn hóng chuyện xem kịch, muốn biết Tả Hồng Côi xuất quan, đối diện với cục diện này sẽ làm gì!
Thậm chí với sự hiểu biết của Thương Dao, nàng cũng không thể đoán ra Tả Hồng Côi sẽ lựa chọn gì!
Đối phương vì chuyện này mà thất vọng, cuối cùng chọn từ bỏ, hay sẽ cắn răng chấp nhận, nhập vào đại gia đình vui vẻ hòa thuận?
Hay là không bỏ, không chấp nhận, mà tìm cách trục xuất hết những người xung quanh Bạch Hoài Trần, độc chiếm một phương?
Thì ra đây chính là cái gọi là "hóng chuyện" sao?
Thương Dao nhất thời không thể nào kìm nén được sự chờ đợi của mình, lần đầu tiên cảm nhận được một sự háo hức chưa từng có!
Khoảnh khắc này, ngay cả danh hiệu "bậc quân vương tối thượng" nàng luôn duy trì cũng không phát huy tác dụng, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
"Cảm tạ Lục sư muội chúc phúc, thật ghen tị Lục sư muội sinh ra đã là bậc quân vương tối thượng, không cần phải buồn rầu như ta."
Nghe lời chúc phúc đầy quái dị của Thương Dao, Ngưng Chỉ Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, tiếp nhận lời chúc, đồng thời không giấu vẻ ngưỡng mộ.
Nếu như nàng cũng có thể giống Thương Dao thì tốt, không phải phiền muộn vì cảnh giới của đạo "vô tình vong ái"!
Thương Dao: "..."
Nghe Ngưng Chỉ Nguyệt hâm mộ, Thương Dao nhất thời không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể im lặng.
Phải nói, nàng trời sinh có được danh hiệu quân vương tối thượng, thực sự rất hài lòng với cảnh giới của mình.
Cảnh giới tiên thiên này khiến nàng cao cao tại thượng, xem thường cõi phàm trần, không cần bị thất tình lục dục trói buộc!
Thương Dao vì thế mà luôn vô lo vô nghĩ, sống những tháng ngày không phiền não, hạnh phúc mỗi ngày.
Chỉ là... Gần đây nàng vẫn chịu ảnh hưởng từ Bạch Hoài Trần, dần dần bắt đầu xuất hiện chút phiền não.
Nguyên nhân chủ yếu là Lục Nguyệt Nhi sắp rời đi, người thị nữ đã bên cạnh nàng hơn mười năm, khiến nàng không thể bình tĩnh được.
Về điều này, Thương Dao cũng không lấy làm lạ.
Dù sao, "thái thượng chi quân" chỉ giúp nàng kiểm soát bản thân, chứ không hề loại bỏ thất tình lục dục.
Về việc Lục Nguyệt Nhi rời đi, là do chính nàng có nỗi buồn, cũng không chủ động đi che giấu cảm xúc này.
Dù gì hai chủ tớ đã bên nhau hơn mười năm, nếu với việc Lục Nguyệt Nhi rời đi mà nàng lạnh lùng vô cảm thì cũng quá vô tình!
Đúng thời điểm, Thương Dao cảm thấy nên nếm thử một chút cảm xúc phiền não của thất tình lục dục.
Có phải cứ phải là một kẻ hủy diệt nhân tính hoàn toàn mới đúng hay không?
Bởi vậy, trước cảm xúc muốn "ăn dưa hóng chuyện" lúc này, Thương Dao cũng không quá để ý và từ chối.
Dù gì, chuyện này liên quan đến mấy sư tỷ trong nhà, nàng tò mò một chút cũng đâu có vấn đề gì?
"Vậy là tới ngươi."
"Bạch cái gì bụi, ngươi nguyện ý gánh vác phần tình của ta, giúp ta tu hành sao?"
Ánh mắt Ngưng Chỉ Nguyệt cuối cùng dừng trên người Bạch Hoài Trần, dù nàng nghĩ người này sẽ không phản đối, dù sao thư mà người này gửi cho nàng chất thành đống rồi, nhưng vẫn cần hỏi một câu.
"Ta?"
"Ta đương nhiên không có ý kiến!"
"Được Đại sư tỷ để ý đến, là phúc phận của ta, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó, để Đại sư tỷ cảm nhận được như thế nào là chân tình!"
Bạch Hoài Trần tươi cười rạng rỡ, không chút do dự đồng ý!
Nói thừa!
Đại sư tỷ tự dâng đến tận cửa thế này, nếu mà từ chối thì có mà đần à?
Với vẻ ngây thơ của Ngưng Chỉ Nguyệt, chẳng những có thể chiếm trọn lợi ích, trải nghiệm sự vui thú khác biệt của băng sơn mỹ nhân, mà còn có thể có thêm một người thâm tình lv4 vài phút một lần!
Chuyện này khác gì trên trời rơi xuống bánh?
Từ chối?
Không từ chối được một điểm nào cả!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận