Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 184: Làm thị nữ yêu cầu đều cao như vậy ? (length: 8577)

"Tiểu sư muội oán khí lớn như vậy, chẳng lẽ là Bạch Hoài Trần chậm trễ ngươi?"
"Hay là về sau về Thương Trúc phong ở lại?"
"Ở Thương Trúc phong có các sư tỷ từng li từng tí chăm sóc, nhất định so ở Thương Vân trấn tốt hơn nhiều!"
Phát hiện Tiêu Xảo Hạ có vẻ oán giận, Tuyết Vũ Huyên hơi nghi ngờ một chút, không rõ xảy ra chuyện gì.
Nhưng thật khiến người lúng túng là, nàng vừa mới lúc vào đây, đúng là một lòng chỉ nghĩ quyến rũ Bạch Hoài Trần, khiến đối phương hoàn toàn mê luyến, rốt cuộc không thể rời khỏi nàng.
Việc này khiến Tuyết Vũ Huyên cũng không hề sớm phát hiện Tiêu Xảo Hạ, dẫn đến cục diện lúng túng hiện tại!
Nhưng Tuyết Vũ Huyên phản ứng cực nhanh, không những lập tức bỏ qua chuyện này, mà còn tỏ vẻ quan tâm suy nghĩ cho Tiêu Xảo Hạ, đề nghị nàng về Thương Trúc phong ở lại.
Mỗi một vị thân truyền đệ tử, đều có quyền mở động phủ trên núi.
Tiêu Xảo Hạ đã có tu vi Trúc Cơ, có thể tự mình ra tay, tìm nơi thích hợp mở động phủ, từ đó ở lại Thương Trúc phong.
Ở Thương Trúc phong toàn là các sư tỷ, Tiêu Xảo Hạ trở về ở, nhất định so ở chỗ Bạch Hoài Trần an toàn, còn không phải chịu khinh bỉ!
Tiểu sư muội thông minh như nàng, chắc chắn rất được hoan nghênh.
Đề nghị của Tuyết Vũ Huyên, có thể nói là hoàn toàn suy nghĩ cho Tiêu Xảo Hạ.
【 Cái tên nhà ngươi, để tư thông với Bạch Hoài Trần, vậy mà lần đầu gặp mặt đã tính đuổi ta ra cửa? 】 【 Thật ác độc mà? 】 【 Đã bảo là Thương Vân nữ hiệp đâu? Sao lại nhỏ nhen như thế? 】 Tuyết Vũ Huyên dù có ý tốt, nhưng rơi vào tai Tiêu Xảo Hạ đang bực mình lại thành ra ý khác.
Tiêu Xảo Hạ không muốn đi Thương Trúc phong, mà cứ một mực ở lại chỗ Bạch Hoài Trần, đương nhiên có lý do!
Thứ nhất:
Thân phận nàng hết sức đặc biệt, đông người phức tạp rất dễ để lộ chân tướng, không cách nào vãn hồi được. Ở chỗ Bạch Hoài Trần, Bạch Hoài Trần vốn không để ý nàng, nàng có thể ở gần Thương Vân trấn dần dần thích ứng cuộc sống con người.
Thứ hai:
Tiêu Xảo Hạ bản tính hoạt bát, lại không hiểu quy tắc loài người, ở Thương Trúc phong phải đối diện vô số các bậc sư tỷ, sư phụ, nàng còn có thể vui đùa kiểu gì?
Thứ ba:
Bạch Hoài Trần chính là mấu chốt quyết định tương lai nàng có thể tiếp tục tiến bộ hay không, nàng nhất định phải ở lại thường xuyên tạo ấn tượng, bảo đảm quan hệ không bị phai nhạt.
Thứ tư:
Bạch Hoài Trần là cái tên cặn bã, nàng nhất định phải canh chừng hắn cẩn thận, đem mọi hành vi bất lương kể lại cho Liễu Hạ Tiêu, tránh cho Liễu Hạ Tiêu có ấn tượng tốt về hắn!
Thứ năm:
Thương Trúc phong còn có Liễu Hạ Lam, đối với người kia, Tiêu Xảo Hạ có bóng ma tâm lý, không dám một mình đến sống chung.
Ít nhất, ở chỗ Bạch Hoài Trần, miễn cưỡng có chút cảm giác an toàn.
Vậy mà bây giờ, Tuyết Vũ Huyên vừa lên tiếng đã muốn đuổi nàng đi, thế thì được sao?
"À, không phiền Nhị sư tỷ quan tâm, ta ở chỗ này rất tốt."
"Hoài Trần ca ca không những không lạnh nhạt với ta, còn tự tay chỉ dạy cho ta rất nhiều, vì báo đáp ca ca, nên hôm nay ban đêm ta cố ý ở lại."
Tiêu Xảo Hạ vẻ mặt âm dương quái khí, lời trong miệng rõ ràng cố ý dẫn đến hướng hiểu lầm.
Rõ ràng là dạy nàng viết chữ, giọng nói đó khiến người không biết còn tưởng xảy ra chuyện gì khó nói.
Còn việc ở lại... vốn dĩ là tên này cố ý phá đám chuyện tốt của Bạch Hoài Trần, lại thành một kiểu mập mờ nào đó.
"Hả?"
Nghe Tiêu Xảo Hạ nói vậy, Tuyết Vũ Huyên quả nhiên mắc lừa, nàng trừng mắt nhìn lớn, không tin quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Hoài Trần, mong đối phương cho mình một lời giải thích.
"Cái tên này biết buổi tối sẽ có thị nữ đến chăm sóc ta, cố ý ở lại phá hỏng bầu không khí."
Đối mặt ánh mắt chất vấn của Tuyết Vũ Huyên, Bạch Hoài Trần bất đắc dĩ buông tay.
"Bất quá ta thấy ngươi nói đúng, có câu nói nam nữ thụ thụ bất thân."
"Nàng dù sao còn nhỏ, ở chỗ ta đúng là không thích hợp, hay là ngươi bắt nàng về, giao cho sư phụ chăm sóc?"
Đối mặt Tiêu Xảo Hạ âm dương quái khí, Bạch Hoài Trần không chút do dự cho đối phương một đòn chí mạng.
Lại dám trước mặt hắn làm càn, Tiêu Xảo Hạ đúng là không phân biệt lớn nhỏ vương a!
Tiêu Xảo Hạ: "..."
Đối diện với câu "nam nữ thụ thụ bất thân" của Bạch Hoài Trần, sắc mặt Tiêu Xảo Hạ thoáng chốc biến đổi.
Ngọa tào!
Đáng chết Bạch Hoài Trần, vì đuổi nàng đi, vậy mà tung chiêu mạnh vậy à!
Câu nói này một khi truyền ra, nàng không đi cũng phải đi!
Giờ khắc này, ánh mắt vốn dĩ hết sức giận dữ của Tiêu Xảo Hạ thoáng chốc trở nên trong suốt.
"Ô ô ô, ca ca, ngươi không cần ta nữa sao?"
"Tỷ tỷ trước khi đi đã dặn ta phải nghe ca ca, ta sẽ làm theo, sau này không đùa nghịch tính khí trẻ con nữa, ca ca tuyệt đối đừng bỏ mặc ta!"
"Nhị sư tỷ, ta sai rồi, ta xin lỗi tỷ về hành vi vừa rồi, sau này ta không tùy tiện tức giận nữa."
"Hai người cứ từ từ trò chuyện, sau này ta sẽ không cố ý ở lại làm phiền chuyện tốt của hai người, nếu có người ngoài tới làm phiền, ta cũng nhất định giúp hai người canh cửa!"
Tiêu Xảo Hạ mặt mày đau khổ khóc lớn, một bộ dáng sắp bị bỏ rơi, cả người cũng trở nên hết sức hiểu chuyện!
Nàng trước xin lỗi Tuyết Vũ Huyên, sau đó trơn tru rời đi, còn chu đáo đóng cửa phòng nhẹ nhàng.
Tuyết Vũ Huyên: "..."
Tiểu sư muội này, quả thực là một tinh ranh.
Tốc độ trở mặt, có thể nói là vô địch!
"Nhị sư tỷ, còn thất thần làm gì?"
"Tiểu sư muội đi rồi, tiếp theo là thời gian riêng của hai chúng ta."
Đối với Tiêu Xảo Hạ thức thời, Bạch Hoài Trần âm thầm cười một tiếng.
Phải nói, Tiêu Xảo Hạ trước mặt hắn, vẫn còn non lắm.
Muốn nắm bắt đối phương, đơn giản vô cùng!
Tử huyệt của Tiêu Xảo Hạ quá nhiều, Bạch Hoài Trần tùy tiện dùng một cái, đối phương cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng!
"Ai?"
"Ừm... được..."
Tuyết Vũ Huyên còn chưa hết ngạc nhiên về việc Tiêu Xảo Hạ đột nhiên thay đổi, đột nhiên nghe Bạch Hoài Trần gọi mình, mới nhớ đến kế hoạch của mình.
Tiêu Xảo Hạ và nàng cũng không có quan hệ gì lớn, nếu nàng không làm phiền chuyện tốt của nàng, vậy còn gì tốt hơn!
Đối mặt Bạch Hoài Trần rời ghế, có ý ra hiệu với nàng, Tuyết Vũ Huyên hiểu được ý của đối phương.
Giữa hai người dường như có sự ăn ý trong thầm lặng!
Tuyết Vũ Huyên chậm rãi ngồi xuống, hai chân đặt lên bàn sách.
Bạch Hoài Trần co gối ngồi xuống, cả người ngả vào trong ngực nàng, mà nàng vô thức đưa hai tay lên, ôm đầu đối phương, trông vô cùng thuận theo tự nhiên.
Mọi thứ, so với hôm qua dường như không khác gì!
Tin rằng không lâu sau, Bạch Hoài Trần sẽ có thể trong lòng nàng ngủ say sưa.
" "
Toàn bộ phòng ngủ trở nên tĩnh lặng.
Hai người cứ thế duy trì sự yên lặng và hòa hợp một cách kỳ lạ, mỗi người hưởng thụ phần yên bình khó có được này.
Đúng vào lúc Tuyết Vũ Huyên âm thầm đắc ý, cảm thấy mình đã quá thu hút, khiến Bạch Hoài Trần không cách nào cự tuyệt, thì đại môn bỗng bị đẩy ra.
Một vị khách không mời mà đến phá vỡ sự yên bình trong phòng, mang theo một trận gió, lao tới.
Tuyết Vũ Huyên và Bạch Hoài Trần cùng ngẩng đầu, thoáng thấy Lục Nguyệt Nhi có chút thở dốc đứng ở cửa!
【 Đến rồi, nàng ta cuối cùng cũng đến! 】 Đối diện Lục Nguyệt Nhi bất ngờ xuất hiện, trong ánh mắt Bạch Hoài Trần hiện lên vẻ mỉm cười, lại giả bộ kinh ngạc mở miệng nói:
"Lục Nguyệt Nhi? Ta không phải đã nói trong thư là hôm nay không cần tới chăm sóc ta sao?"
Ánh mắt Lục Nguyệt Nhi dừng ở trên ghế, nhìn Tuyết Vũ Huyên đang ngồi đó, cùng Bạch Hoài Trần đang ngả trong lòng nàng, sắc mặt tức khắc đông cứng.
Nhị sư tỷ, ngươi đang làm cái gì vậy? ! ! !
Không thích làm sư tỷ tốt mà đi tranh giành tình nhân với Tả Hồng Côi, lại đi cướp một vị trí thị nữ của nàng, có ý gì đây?
Khi nhìn thấy Tuyết Vũ Huyên, Lục Nguyệt Nhi cuối cùng đã hiểu được 'thị nữ mới' trong thư của Bạch Hoài Trần là ai.
Nhưng mà không nhìn không biết, nhìn vào mới kinh.
Khi biết người được gọi là thị nữ kia là Tuyết Vũ Huyên, Lục Nguyệt Nhi cảm thấy mình muốn khóc!
Bao giờ mà tiêu chuẩn làm thị nữ lại cao như vậy rồi?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận