Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 189: Có một Số việc, nhất thiết phải phân cái cao thấp! (length: 8391)

Cứ như vậy, hai người sóng vai tiến lên, một đường hướng phía đình nghỉ mát đi đến, ngồi ở bên Bạch Hoài Trần, rất hứng thú nhìn chằm chằm hắn dạy Tiêu Xảo Hạ viết chữ.
Lúc đầu trong lòng Bạch Hoài Trần đã dần có thể khiến Tiêu Xảo Hạ an tĩnh lại, đột nhiên bị hai người nhìn chằm chằm, không khỏi biến sắc, luôn có cảm giác cực kỳ không thoải mái, khiến nàng khó chịu vô cùng.
"Đừng nhúc nhích!"
"Cho ta hết sức chăm chú, dồn sự chú ý vào việc viết chữ, không được để ý đến những gì xung quanh!"
Đối mặt với Tiêu Xảo Hạ bắt đầu nhúc nhích, tay phải Bạch Hoài Trần vô tình gõ vào đầu Tiêu Xảo Hạ, làm cho đối phương ngoan ngoãn hơn một chút.
"Cái gì gọi là không được để ý đến những gì xung quanh?"
"Ngươi không thể bảo hai người này đi chỗ khác sao?"
"Ta cũng không phải mua vui trên đường, nhìn chằm chằm ta làm gì?"
Mặt Tiêu Xảo Hạ đầy vẻ giận dữ, ngón tay nhỏ chỉ hai người đang nén cười nhìn chằm chằm nàng viết chữ, kháng nghị vô cùng.
Nàng biết chữ mình rất xấu, nhưng cứ bị hai người nhìn chằm chằm chế giễu thế này, thật quá đáng!
"Ha ha, tiểu sư muội đừng giận, Nhị sư tỷ tuyệt đối sẽ không vì chữ muội xấu mà xem thường muội."
Thấy Tiêu Xảo Hạ tức giận, Tuyết Vũ Huyên cười trộm một tiếng, ánh mắt rơi vào mấy chữ khoa đẩu vặn vẹo trên giấy trắng, thật sự không nhịn được ý cười trong lòng.
Nếu nhớ không nhầm, Tiêu Xảo Hạ cũng mười một mười hai tuổi rồi nhỉ?
Lớn ngần này rồi mà có thể viết chữ thành thế này, quả nhiên không hổ là yêu quái có thiên phú kinh người!
Hiếm khi có dịp bắt được nhược điểm của đối phương, Tuyết Vũ Huyên trong lòng rất vui vẻ.
"Theo lý thuyết mà nói, một tu sĩ Trúc Cơ có thần thức, nhiều nhất nửa giờ có thể nắm vững hết tất cả các chữ."
"Chỉ cần tay chân không có vấn đề gì, nhiều nhất nửa giờ là có thể thoải mái viết ra."
"Từ khi nắm vững chữ viết đến khi viết ra chữ đẹp, nhiều nhất cũng chỉ một canh giờ!"
Liễu Hạ Lam đứng bên cạnh Tuyết Vũ Huyên vô cùng tán đồng gật đầu, cũng kinh ngạc trước việc Tiêu Xảo Hạ có thể viết ra chữ khó coi đến thế.
Là tu sĩ, chữ xấu đến mức này, Tiêu Xảo Hạ xem như lập kỷ lục thế giới!
Tiêu Xảo Hạ: "..."
Nàng không phải người thường!
Có thể dùng suy nghĩ của người bình thường để phán đoán sao?
"Bạch Hoài Trần! Ngươi mau chóng đuổi hai người này đi cho ta!"
"Cả ngày không lo việc chính, cứ ở đó nhìn người khác chê cười!"
Tiêu Xảo Hạ đặc biệt giận dữ, nhưng lại không có cách nào với hai người kia.
So về thực lực, nàng căn bản không phải đối thủ của hai người.
So về thân phận, cả hai đều là sư tỷ đứng trên nàng.
So về quan hệ, nàng và hai người chỉ gặp qua vài lần, không coi là bạn bè gì.
Đối diện với sự chế giễu của hai người, nàng thật sự không làm gì được, chỉ có thể hy vọng Bạch Hoài Trần giúp đỡ!
"Hai người các ngươi có việc gì thì cứ làm đi, ngồi đây làm phiền ta dạy Tiêu Xảo Hạ tập viết làm gì?"
"Thiên phú của mỗi người khác nhau, luôn có thứ giỏi và không giỏi, có gì đáng cười?"
Bạch Hoài Trần vẻ mặt bất mãn, trừng mắt nhìn hai người một cái, cũng cực kỳ không kiên nhẫn với hai kẻ chế giễu này.
Lấy nhược điểm của người khác ra làm trò cười, đó không phải là trò hay, huống chi Tiêu Xảo Hạ vẫn là sư muội của bọn họ.
Huống hồ, dạy Tiêu Xảo Hạ học tập cũng coi như một nhiệm vụ, Bạch Hoài Trần vô cùng coi trọng.
Đây là 2000 thâm tình điểm đó!
Hắn đang định đổi một môn công pháp ẩn nấp thân hình đây!
2000 thâm tình điểm đủ để trực tiếp từ nhập môn đến xuất thần nhập hóa!
Nếu như Tiêu Xảo Hạ luyện tập bị hai người kia làm ảnh hưởng, mãi mà không tiến bộ thì sao?
"Sư huynh, dạo gần đây chẳng phải muội đang học hỏi huynh sao?"
"Cho nên việc muội theo huynh cũng không có gì sai a?"
Đối diện với việc Bạch Hoài Trần xua đuổi, Liễu Hạ Lam cười ha ha, vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Không cho nàng cười sao?
Ha ha, nàng càng muốn cười!
Đừng tưởng là tiểu sư muội mà được sủng ái, chiều chuộng, nàng mới không để bản thân bị cho ra rìa!
Con nhóc Tiêu Xảo Hạ này chiếm thời gian của Bạch Hoài Trần, vậy nàng làm sao còn thỉnh giáo đối phương được?
Phải biết, Liễu Hạ Lam trước mắt có một việc vô cùng quan trọng cần Bạch Hoài Trần giúp đỡ.
"Sư đệ, chẳng lẽ đệ quên trách nhiệm gần đây của ta là giám sát việc tu hành của đệ sao?"
"Cho nên ta đang đợi đệ dạy tiểu sư muội luyện viết xong chữ, cùng nhau tu hành đây!"
Tuyết Vũ Huyên cũng không hề nhúc nhích, vẻ mặt tươi cười ôn nhu lên tiếng, nhắc nhở Bạch Hoài Trần đừng quên tu hành.
Bạch Hoài Trần: "..."
Tiêu Xảo Hạ: "..."
Chờ chút!
Tình hình không đúng a!
Tiêu Xảo Hạ rốt cuộc không có tâm luyện tập, không khỏi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Hoài Trần: "Này, huynh đã hứa với ta, nhất định phải dạy ta học viết chữ, ngàn vạn lần không thể bỏ dở nửa chừng nha!"
Tiêu Xảo Hạ đã âm thầm quyết định, nhất định phải khiến Liễu Hạ Lam phải lác mắt, ngoan ngoãn đưa pháp bảo phòng ngự Tứ phẩm tới.
Nếu Bạch Hoài Trần bị hai vị sư tỷ này mê hoặc, không còn tận tâm dạy nàng học nữa, vậy phải làm sao?
Xem tình hình trước mắt, nàng có thể học viết chữ được hay không, có tiến bộ nhanh hay không, toàn bộ nhờ vào sự giám sát của Bạch Hoài Trần!
Nếu không có đối phương giám sát, nàng căn bản không thể an tĩnh lại!
Đặc biệt là Bạch Hoài Trần ôm nàng, khiến nàng cảm giác mình đang tựa vào một ngọn núi lớn, sẽ không tùy tiện động một cái là làm tổn thương đối phương, hoặc là vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Thêm vào uy hiếp từ Huyết Linh Cức của đối phương, đồng nghĩa với việc nàng bị cưỡng chế cố định ở đây, chỉ có thể ngoan ngoãn viết chữ.
"Sư huynh, huynh đã nhận chỗ tốt của ta, hơn nữa lời hứa dạy ta học cũng sớm hơn nàng, phải biết trước sau đạo lý chứ."
Liễu Hạ Lam giả vẻ đáng thương nhìn chằm chằm Bạch Hoài Trần, trong một chuyện nào đó, nàng không hề chậm trễ một giây.
Phải biết, quan hệ giữa nàng và Liễu Hạ Tiêu dạo gần đây đột ngột tăng lên, toàn bộ là nhờ Bạch Hoài Trần chỉ điểm.
Đêm qua lúc ngủ, nàng nghiên cứu kỹ năng tán gái của Bạch Hoài Trần, chợt phát hiện một bí quyết rất quan trọng, nhanh chóng rút ngắn quan hệ, còn có thể khiến người ngoài chấp nhận nàng thích Liễu Hạ Tiêu, cũng là cách để có được sự ủng hộ của người khác!
Biết được cách này, nàng hưng phấn cả đêm không ngủ, sáng sớm đã nóng lòng muốn tìm Bạch Hoài Trần bàn bạc.
Ai ngờ Tiêu Xảo Hạ thế mà còn nhanh hơn nàng, đã lôi kéo đối phương bắt đầu học tập trước nàng.
Trong mắt Liễu Hạ Lam, cái thứ đồ chơi tập viết này cần người khác dạy sao?
Rõ ràng là Tiêu Xảo Hạ vì tranh thủ tình cảm, cố ý bày ra!
Dù sao, trong đình viện đột nhiên xuất hiện thêm nàng và Tuyết Vũ Huyên, Tiêu Xảo Hạ từ xa tới, trong lòng không có cảm giác an toàn.
Lại được tỷ tỷ giao phó chăm sóc Bạch Hoài Trần, nên nàng cực kỳ ỷ lại vào Bạch Hoài Trần, muốn thể hiện sự tồn tại của mình nên mới làm như vậy.
Nhưng, đây tuyệt đối không phải là lý do đối phương gây ảnh hưởng tới việc nàng theo đuổi Liễu Hạ Tiêu!
Đừng nói là tiểu sư muội, ngay cả đại sư muội cũng không được!
"Sư đệ, chẳng lẽ Nhị sư tỷ không bằng Tam sư muội sao?"
"Lúc có Tam sư muội, huynh ngày nào cũng tận tâm tận lực huấn luyện cả ngày."
"Hiện tại đến lượt ta tiếp nhận công việc của Tam sư muội, thậm chí còn nguyện ý tạm thời làm thị nữ của huynh, chỉ để huynh yên tâm tu hành, nhanh chóng tăng lên."
"Huynh muốn phụ lòng một phen khổ tâm cùng nỗ lực của ta sao?"
Tuyết Vũ Huyên cũng không hề yếu thế, lời nói nhẹ nhàng mang theo chút quyến rũ.
Không thể không nói, trải qua hai ngày ngụy trang, nàng đã dần quen với ngữ điệu này, không còn khó chịu như lúc đầu nữa.
"Ca ca!"
"Sư huynh!"
"Sư đệ!"
Ba người tựa hồ cũng mơ hồ nhận thấy sự tình không ổn, không khỏi ngẩng đầu, hai mắt trái phải nhìn chằm chằm, nhìn nhau một cái.
Chằm chằm.
Ba người không hề yếu thế nhìn nhau, đồng thời phát ra tiếng hét bất mãn.
Đôi khi, có một số việc, nhất định phải phân định cao thấp!
Ý chí tranh đấu, trong ba người đang trỗi dậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận