Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 53: Đêm khuya khách tới (length: 8528)

Ngự kiếm bay lượn, hun đúc kiếm khí.
Đây là sinh hoạt thường ngày của Bạch Hoài Trần.
Sau khi thoải mái vô cùng thể nghiệm một lần ngự kiếm phi hành, Bạch Hoài Trần cũng không quên tu luyện, cả buổi chiều đều ngồi thiền, dùng thần niệm hun đúc kiếm khí.
Nhờ vào thần niệm cường đại của bản thân, độ thuần thục thần ngự quyết của Bạch Hoài Trần tăng lên nhanh chóng.
Trong mấy ngày nay, rất nhanh liền từ nhập môn đạt tới cảnh giới thành thạo, thành công giúp hắn tiết kiệm điểm thâm tình để tăng lên cảnh giới công pháp.
Dựa theo tốc độ này, không tới nửa tháng, hắn có thể nâng nó lên đến cảnh giới đại thành.
Còn về sau có thể dựa vào thiên phú bản thân tăng lên đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, dùng cái này trong nháy mắt chưởng khống kiếm ý hay không, Bạch Hoài Trần cũng không xoắn xuýt.
Hắn sẽ thử một chút, nếu như không được thì trực tiếp dùng điểm thâm tình đổi.
Kiếm ý, Bạch Hoài Trần nhất định phải chưởng khống, đối với kiếm tu mà nói, đây là mấu chốt nhất của chiến lực.
Có kiếm ý và không có kiếm ý là hai khái niệm, quyết định kiếm tu bản thân có cường đại hay không.
Tất cả kiếm tu đều sẽ chọn công pháp thích hợp, sau đó từ đầu tới cuối dốc hết toàn lực tu luyện nó đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, dùng cái này đi chưởng khống kiếm ý.
Mặc dù người thành công cũng không nhiều, nhưng đây là tu hành quan trọng nhất của kiếm tu!
Ngưng Chỉ Nguyệt và Tuyết Vũ Huyên chính là những người nổi bật về phương diện này, hai người đều có kiếm ý thuộc về mình.
Tu hành không có khái niệm thời gian, trong nháy mắt, một ngày đã qua, màn đêm nhanh chóng buông xuống.
Cân nhắc việc Tuyết Vũ Huyên bị mình dọa chạy, Bạch Hoài Trần cũng không lo lắng đối phương đột nhiên trở lại.
Ít nhất, trong mấy ngày này, Tuyết Vũ Huyên kia khẳng định không có ý tứ quay lại.
Điều này có nghĩa là Bạch Hoài Trần có thể có được mấy ngày yên tĩnh và thanh nhàn hiếm có, có thể vô cùng thuận lợi đem 『 Thương Vân Ký 』 tuyên dương ra.
Đến lúc đó, cho dù Tuyết Vũ Huyên phát hiện quyển sách này không thích hợp, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Nhưng...
Trong lúc tu hành Bạch Hoài Trần từ từ mở mắt, bởi vì hắn cảm nhận được ngoài cửa có người đang quanh quẩn.
Sẽ là ai?
Bạch Hoài Trần hơi nghi hoặc một chút, hắn cũng không có liên hệ với những người khác.
Trong tình huống Tuyết Vũ Huyên không thể trở về, sẽ không có ai quấy rầy hắn mới đúng.
Chẳng lẽ là các muội tử khác thu tin, chuẩn bị lâm thời đến ở nhờ?
Nghĩ đến đây, Bạch Hoài Trần không thể không đứng dậy, chủ động đóng lại trận pháp sương mù, mở cửa lớn.
Két! Theo cửa lớn mở ra, đập vào mắt là một bóng người vô cùng quen thuộc!
Chỉ thấy cô thiếu nữ mặc váy xanh đang mặt mũi tràn đầy lo lắng bất an đi đi lại lại ở cửa, khắp khuôn mặt là vẻ xoắn xuýt, tựa hồ có ý nghĩ gì đó đang do dự không quyết.
"Lục Nguyệt Nhi?"
"Sao ngươi lại ở đây?"
Bạch Hoài Trần mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, không khỏi lên tiếng, gọi dừng Lục Nguyệt Nhi đang đi tới đi lui ở cổng.
Từ khi Lục Nguyệt Nhi về nội môn, hai người đã mấy ngày không gặp mặt.
Theo tình huống bình thường, Lục Nguyệt Nhi sẽ một mực ngồi chờ Thương Dao xuất quan mới thôi, sau đó càng sẽ một mực đi theo Thương Dao bên cạnh.
Hai người rất ít khi có cơ hội gặp lại!
"Ta... Ta vụng trộm lẻn ra ngoài."
"Đại tiểu thư còn đang bế quan, một lát sẽ không ra ngoài, chỉ cần ta cẩn thận một chút, sẽ không ai phát hiện."
Lục Nguyệt Nhi mặt mũi đỏ bừng, đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Bạch Hoài Trần, có chút xấu hổ và thẹn thùng nhỏ giọng mở miệng, rồi không tự chủ cúi đầu xuống.
Tưởng niệm là một thứ rất kỳ lạ.
Trước đây, Lục Nguyệt Nhi là một thiếu nữ vô tư vô lo, dù Thương Dao bế quan, chỉ còn một mình nàng đi dạo trong động phủ, cũng không có vấn đề gì.
Mỗi ngày ngắm hoa, tu luyện một chút, rất dễ dàng đã hết một ngày.
Nhưng từ khi ở cùng Bạch Hoài Trần một thời gian, khi một mình trở lại động phủ, Lục Nguyệt Nhi lần đầu tiên cảm nhận được sự thống khổ của tưởng niệm.
Nàng không thể nào quay lại những ngày vô tư vô lo như trước nữa!
Một ngày 24 tiếng, có đến 23 tiếng đều là hoài niệm và hồi tưởng những khoảnh khắc ở bên Bạch Hoài Trần.
Lúc ăn cơm thì lẩm bẩm Bạch Hoài Trần đã ăn cơm chưa, lúc tu luyện lại nghĩ đến Bạch Hoài Trần có gắng tu luyện không, lúc ngủ thì lại nghĩ đến Bạch Hoài Trần có nhớ nàng không.
Vốn là một cô gái không ưu tư, nàng bắt đầu trở nên hay nghĩ.
Cuộc sống bình thản như nước cũng cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, khiến cho không ai chịu nổi.
Nàng muốn ở cùng Bạch Hoài Trần, tốt nhất mỗi ngày 24 tiếng đều có thể nhìn thấy bóng dáng của đối phương, có thể ở bên nhau mãi mãi!
Cuối cùng, sự nhung nhớ trong lòng nàng đã không thể bị kìm nén bởi bức thư của Bạch Hoài Trần, giọng điệu trêu đùa kia càng khiến cho nàng ngứa ngáy khó nhịn.
Cứ như vậy, Lục Nguyệt Nhi cuối cùng đã quyết định, tìm mọi lý do thuyết phục bản thân, thừa dịp đêm tối lẻn ra ngoài gặp riêng Bạch Hoài Trần.
Bạch Hoài Trần: "..."
Tốt.
Rất tốt.
Vô cùng tốt.
Một thiếu nữ đơn thuần cứ thế mà bị mình làm hư!
Có tội quá!
Tội đáng chết!
Nhìn thấy Lục Nguyệt Nhi đang lén lút ra khỏi tông môn giữa đêm, đối phương dường như cũng sợ hắn vì vậy mà coi thường mình, nên tỏ ra vô cùng thấp thỏm.
Điều này khiến Bạch Hoài Trần trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng: Mình có đức hạnh gì mà có được vinh hạnh này.
Phải biết rằng, hắn giờ phút này chỉ là một đệ tử ngoại môn không có linh căn!
Còn Lục Nguyệt Nhi lại là thị nữ của Thương Dao, thiên phú tu luyện bản thân cực tốt, tương lai một mảnh xán lạn.
"Còn ngẩn người làm gì, chẳng lẽ muốn ta ôm ngươi vào sao?"
Đối diện Lục Nguyệt Nhi đang thấp thỏm ở cửa, Bạch Hoài Trần lộ ra nụ cười tha thứ, khiến sự lo lắng trong lòng Lục Nguyệt Nhi không còn chút gì.
"Ừm..."
Điều khiến Bạch Hoài Trần bất ngờ là, Lục Nguyệt Nhi không hề thẹn thùng cuống quít cự tuyệt, mà là khẽ ừ một tiếng, mặt mũi tràn đầy mong chờ nhìn hắn.
Bạch Hoài Trần: "..."
Thật là!
Mấy ngày xa cách, trạng thái của Lục Nguyệt Nhi lúc này rõ ràng không thích hợp, đối phương nói không chừng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí cả danh phận cũng đã nghĩ ra.
Gia hỏa này dám chạy đến giữa đêm, nhất định là đã quyết một loại quyết tâm nào đó.
"Được rồi, vào nhà đi, dù sao ngươi cũng là thị nữ của Thương Dao, cho dù quan hệ giữa chúng ta có tốt thế nào, cũng nên chú ý hình tượng."
"Dù thế nào, ta cũng phải lo lắng cho ngươi."
Bạch Hoài Trần mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, cũng không hề có ý định thừa cơ chiếm tiện nghi, mà là hướng dẫn Lục Nguyệt Nhi nên đối đãi đúng mực với tình cảm.
Hắn không muốn Lục Nguyệt Nhi vì mình mà khó xử, thậm chí vi phạm môn quy, quan hệ với Thương Dao xảy ra vấn đề.
"Ừm..."
Lục Nguyệt Nhi nghe lời Bạch Hoài Trần nói, tuy có chút thất vọng, nhưng lại nở nụ cười vô cùng vui vẻ.
Bạch Hoài Trần có thể vì nàng mà suy nghĩ, chẳng phải đó là biểu hiện quan tâm nàng hay sao?
Đối phương sẽ không tùy tiện tổn thương nàng, mà là càng thêm quan tâm danh tiếng và sự an toàn của nàng!
Điều này khiến Lục Nguyệt Nhi vô cùng an tâm.
Hai người một trước một sau đi vào sân, Lục Nguyệt Nhi tò mò đánh giá xung quanh.
Thông qua những bức thư mà Bạch Hoài Trần gửi đến mỗi ngày, nàng đã biết đây là sân mà Bạch Hoài Trần đã mua ở trấn Thương Vân, và cũng dự định sẽ an cư ở nơi này.
Bạch Hoài Trần dẫn Lục Nguyệt Nhi vào đình nghỉ mát, hai người lần lượt ngồi xuống, mượn ánh trăng và sự yên tĩnh của ban đêm, có thể cảm nhận rất rõ sự hiện diện của đối phương.
Khung cảnh này, cả hai đều không nói gì.
Khoảnh khắc an bình hiếm có này, không chỉ Lục Nguyệt Nhi vô cùng vui vẻ và tận hưởng, Bạch Hoài Trần cũng im lặng trải nghiệm.
Tình ái, là thứ mà cuối cùng không ai có thể trốn tránh trong suốt cả cuộc đời.
Bạch Hoài Trần sao lại không như thế?
Chỉ là người đàn ông thường lý tính hơn, Bạch Hoài Trần sẽ không vì tình cảm mà dao động bản tâm.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không thích cùng Lục Nguyệt Nhi, loại cảm giác nương tựa, tràn đầy ăn ý này.
Đây là một cảm giác hoàn toàn khác so với khi ở chung với Tuyết Vũ Huyên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận