Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 256: Áp lực như thế lớn đi? (length: 9078)

Cái gọi là đạo vận, là năng lực đặc biệt của người tu luyện đạo pháp.
Tựa như người tu luyện kiếm đạo, có thể ấp ủ kiếm khí là một đạo lý.
Nhưng, muốn hội tụ sức mạnh trời đất hóa thành đạo vận, đó không phải là đạo sĩ bình thường có thể làm được.
An Ấu Phong có thể thu thập áng mây hình thành đạo vận hình phượng, còn dùng cái này luyện chế thành pháp bảo, không thể không nói vô cùng lợi hại!
Tác dụng của trâm Thải Phượng, là phù hợp với long vận của Tiêu Xảo Hạ, để tốc độ tu luyện của nàng cùng ngộ tính nâng cao một bước!
Mặc dù... Vì một số lý do, Tiêu Xảo Hạ rất khó dùng đến được, nhưng không thể không nói An Ấu Phong rất cẩn trọng.
Từ lúc sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy có người quan tâm từng chút một như thế, Tiêu Xảo Hạ sao có thể không cảm động sâu sắc?
Mặc dù Liễu Hạ Tiêu đã cứu mạng của nàng, nhưng Liễu Hạ Tiêu phần nhiều mang tính cách thiết huyết nữ vương, rất khó có được sự dịu dàng, quan tâm tỉ mỉ và khen ngợi như vậy.
Trước đó thì càng không cần phải nói, nàng một mực bế quan tu luyện, căn bản không có cái gọi là bằng hữu!
Trong chốc lát, Tiêu Xảo Hạ nhìn An Ấu Phong đặc biệt vừa mắt, hảo cảm đối với vị sư tỷ ngoại tông này tăng gấp bội.
Tuyết Vũ Huyên: "..."
Ngọa Tào!
An Ấu Phong ngươi thu liễm lại chút đi!
Cướp mất bảo bối của nàng coi như xong, bây giờ ngay cả tiểu sư muội cũng đoạt?
Cứ tiếp tục như vậy nữa, đến lúc đó nàng thật sự không còn gì!
Đối diện với cảnh tượng như vậy, thấy Tiêu Xảo Hạ mặt mày rạng rỡ ngồi bên cạnh An Ấu Phong, Tuyết Vũ Huyên nhất thời chán nản, nhưng lại không có lời nào để nói.
Không thể không nói, có thể nói lời khen ngợi chân thành như vậy, cũng là một kỹ thuật, nàng không học được!
Điều này khiến Tuyết Vũ Huyên không khỏi nhớ đến lý do trước đây tại sao cùng An Ấu Phong đi lịch luyện về, rồi biết tâm bất ổn, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
May mà bây giờ tâm linh nàng đã rất vững chắc, có chỗ ký thác rồi, sẽ không dễ dàng dao động như vậy nữa.
Nếu không, chỉ những chuyện xảy ra hôm nay thôi, cũng đủ khiến nàng mất lý trí, bị ghen tị, phẫn nộ, bất mãn nuốt chửng.
"Đúng rồi, ta thấy tiểu sư muội có vẻ thần hồn bất ổn, giống như trước kia từng bị trọng thương."
"Mặc dù nhờ long vận miễn cưỡng khôi phục, nhưng giữa long hồn và thân thể khó tránh khỏi có khe hở không thể chữa trị, dẫn đến tu luyện bị ảnh hưởng nghiêm trọng."
"Nếu như tiểu sư muội nguyện ý, ta có thể dạy ngươi pháp dung luyện, đem long vận dung nhập vào thể nội, không còn bị ảnh hưởng bởi hồn thể không hợp."
An Ấu Phong không hề dừng lại, sau khi Tiêu Xảo Hạ nhận trâm Thải Phượng, nàng lại một lần nữa lên tiếng, mặt mày đầy quan tâm chủ động đề nghị giúp Tiêu Xảo Hạ loại bỏ tai họa ngầm trong cơ thể.
"Thật sao?"
Nghe An Ấu Phong nói, Tiêu Xảo Hạ mừng rỡ, không khỏi vừa sợ vừa mừng.
Vì sao nàng tu luyện bị hạn chế?
Chẳng phải vì long hồn nhập thể, dẫn đến bản thân rất khó xử, công pháp gì cũng không tu luyện được hay sao.
Nếu có thể triệt để dung hợp long vận vào cơ thể, chẳng phải có thể không còn bất kỳ ước thúc nào, tu luyện công pháp của nhân tộc sao?
"Đương nhiên có thể, bất quá pháp dung luyện cũng không phải chuyện có thể thành công trong chốc lát, muốn dung hợp hoàn hảo, tiểu sư muội cần phải khổ công tu luyện mới được."
"Tiểu sư muội mặc dù không biết đạo pháp, nhưng ta có thể giúp ngươi hội tụ đạo vận, ngươi mượn nhờ đạo vận cảm nhận rồi cố gắng dung hợp long vận là được!"
Hai mắt An Ấu Phong híp lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Giúp được Tiêu Xảo Hạ, đối với nàng mà nói cũng là một chuyện tốt.
"Tốt quá rồi!"
"Ô ô ô, sau này ngươi chính là chị ruột của ta, ngươi không biết vì tai họa ngầm này mà ta căn bản không có cách nào tu luyện bình thường, khó chịu như thế nào đâu!"
"Chỉ cần có cách loại bỏ tai họa ngầm, dù tu luyện vất vả ta cũng không sợ!"
Tiêu Xảo Hạ cực kỳ phấn khởi, mặc dù dung hợp long vận không phải là chuyện một sớm một chiều có thể thành công.
Nhưng chỉ cần có thể bắt đầu dung luyện, đồng nghĩa với việc nàng có thể tu luyện công pháp nhân tộc!
Có thể sẽ bị ảnh hưởng bởi tiến độ dung luyện long vận, nhưng việc có thể tu luyện và không thể tu luyện là hai khái niệm khác nhau!
Đợi đến khi nàng hoàn toàn dung hợp long vận vào cơ thể, với thiên phú tu luyện của nàng, thành tiên chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Tiêu Xảo Hạ sao có thể không hưng phấn?
Cứ như vậy, dưới sự quấn quýt của Tiêu Xảo Hạ, An Ấu Phong mặt đầy áy náy nhìn Bạch Hoài Trần và Tuyết Vũ Huyên: "Tỷ tỷ, ta đi dạy tiểu sư muội pháp dung luyện, tạm thời không thể ở bên các ngươi được, các ngươi đừng để ý ta."
Nói xong, An Ấu Phong vội vã kéo Tiêu Xảo Hạ vào động phủ tu luyện, bắt đầu bế quan dạy học.
"Hô..."
Đối mặt với việc An Ấu Phong tạm thời rời đi, Tuyết Vũ Huyên lặng lẽ thở dài một hơi, vô thức giơ tay lên xoa xoa trán, nơi đang lấm tấm mồ hôi.
Không thể không nói, ở cùng An Ấu Phong, luôn khiến nàng cảm nhận được một áp lực vô hình!
Dù là cách đối nhân xử thế hay tính cách, Tuyết Vũ Huyên đều cảm thấy mình không bằng đối phương, cảm giác tự ti.
"Áp lực lớn như vậy sao?"
Lúc Tuyết Vũ Huyên âm thầm thở dài, Bạch Hoài Trần ở bên cạnh mặt mày tươi rói, nhỏ giọng lộ ra sự tồn tại của mình.
Càng ở chung lâu, Bạch Hoài Trần càng cảm nhận được tính cách khẩu thị tâm phi của Tuyết Vũ Huyên.
Gia hỏa này thường xuyên miệng nói không muốn, nhưng cơ thể lại đặc biệt trung thực.
Là một kẻ điển hình miệng không thích nhưng trong lòng lại rất muốn!
Và điều này cũng khiến Bạch Hoài Trần một lần nghi ngờ, sự rộng lượng, không để ý của Tuyết Vũ Huyên đều là giả vờ!
Hoàn toàn là để không làm hắn vì vậy mà xa lánh, che giấu đi suy nghĩ thật của mình.
"Hừ, ngươi ngược lại là thật vui vẻ nhỉ."
Thấy bộ dạng tươi rói của Bạch Hoài Trần, Tuyết Vũ Huyên không khỏi hừ lạnh một tiếng, mặc dù có chút bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể ám chỉ tâm tình của mình như vậy.
"Đương nhiên là vui vẻ rồi, dù sao Huyên bảo cũng có thể bị nắm thóp đến mức phải miễn cưỡng thừa nhận sự tồn tại của đối phương, ta sao có thể không vui được?"
"Dù sao, đối với ta mà nói, đây chính là một chuyện tốt lớn!"
"Có một người như An Ấu Phong ở bên cạnh, ta không dám tưởng tượng cuộc sống tương lai của mình hạnh phúc đến mức nào."
Bạch Hoài Trần cười ha hả, không hề che giấu thiện cảm của mình đối với An Ấu Phong.
Không còn cách nào, một cô gái không để ý đến tính cách lãng tử của mình, thậm chí còn chủ động giúp duy trì cục diện, ai có thể từ chối chứ?
"A, mới gặp nhau một lần đã bắt đầu gọi phong bảo?"
"Xem ra ta cũng không còn gì cần tồn tại nữa, để khỏi quấy rầy chuyện tốt của ngươi."
Nghe Bạch Hoài Trần nói, Tuyết Vũ Huyên rõ ràng có chút chua xót, tâm tình đặc biệt sa sút.
Đúng vậy, nàng sao có thể so được với một cô gái tỏa ra ánh hào quang dịu dàng như An Ấu Phong chứ?
Mấy tháng ở chung, thậm chí còn không bằng một ngày ngắn ngủi đối phương đến!
"Huyên bảo là đang ghen đấy à?"
Đúng lúc này, Bạch Hoài Trần rướn đầu đến gần tai Tuyết Vũ Huyên, lời nói càng thêm trêu chọc.
"Ai... Ai ghen chứ? !"
Tuyết Vũ Huyên như một con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn chằm chằm Bạch Hoài Trần.
Nàng mà lại đi ghen sao?
Đùa cái gì thế?
Đường đường Thương Vân nữ hiệp đã từng thấy qua cảnh tượng nào mà chưa từng trải qua?
Chỉ là một An Ấu Phong, căn bản không đáng để nàng để ý và e ngại!
"Không ghen sao?"
"Ta sao lại không tin?"
"Trừ khi ngươi chứng minh một chút!"
Bạch Hoài Trần mặt mày nghiêm chỉnh, một bộ nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ để đấy bộ dạng.
Tuyết Vũ Huyên nghe vậy vô ý thức hỏi lại: "Chứng minh thế nào?"
Bạch Hoài Trần chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào một chỗ: "Đương nhiên là để ta tự mình kiểm chứng một chút, trong lòng ngươi có mùi giấm hay không."
"..."
Tuyết Vũ Huyên sao có thể không hiểu ý của Bạch Hoài Trần, rõ ràng đối phương đang trêu đùa nàng mà!
"Cút!"
Tuyết Vũ Huyên mặt lạnh tanh, đứng ở đó nhìn Bạch Hoài Trần bằng ánh mắt miệt thị như nhìn một tên cặn bã.
An Ấu Phong vừa mới dẫn Tiêu Xảo Hạ bế quan, Bạch Hoài Trần đã không kịp chờ đợi muốn bắt nạt nàng, xem nàng là cái gì vậy?
Nhưng... Mặc dù mặt mày biểu lộ rõ sự cự tuyệt, Tuyết Vũ Huyên vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không có ý định rời đi.
"Ta thích nhất vẻ mặt khẩu thị tâm phi này của Huyên bảo đấy, nếu có cái gương để ngươi soi thử một chút thì tốt, thật đáng yêu."
Đã quá quen với Bạch Hoài Trần, làm sao có thể không rõ thái độ của Tuyết Vũ Huyên?
Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Tuyết Vũ Huyên, bắt đầu những động tác không đứng đắn đồng thời, tiếp tục trêu chọc vào tai đối phương.
Tuyết Vũ Huyên: "..."
Ai khẩu thị tâm phi?
Nàng không có mà!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận