Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình?

Chính Là Tiểu Tử Ngươi, Cho Tiểu Sư Muội Nhóm Viết Thư Tình? - Chương 57: Lần sau, nhất định phải ngươi đẹp mắt! (length: 8704)

Trước mắt cảnh tượng này, khiến Bạch Hoài Trần như thể trở về quãng thời gian học cấp hai tầm mười một, mười hai tuổi.
Lúc đó hắn cũng giống như Tả Hồng Côi bây giờ, cố ý giả bộ làm vẻ xấu xí, dây dưa với đám bạn bè ba năm, ra sức chạy đến trước mặt những nữ sinh mà mình có cảm tình, bày đủ trò xấu, trêu ghẹo đối phương.
Đương nhiên, hắn không có ý nói động cơ của Tả Hồng Côi là như vậy, dù sao Bạch Hoài Trần cũng không đến mức tự luyến mà cho rằng một thiếu nữ như Tả Hồng Côi, chỉ vì vài lá thư tình mà thích hắn.
Càng không nói ở đây là thế giới tu tiên, một đạo lữ phù hợp cực kỳ quan trọng.
"Tài, lữ, pháp, địa", đạo lữ xếp ở vị trí thứ hai!
Ở thế giới này, hầu như không có chuyện tu sĩ có thiên phú siêu phàm lại yêu phàm nhân, những tình tiết ngây thơ như vậy.
Con đường tu hành đầy trắc trở mà người phàm không thể nào tưởng tượng được, càng không thể cùng nhau vượt qua. Chưa kể, tuổi thọ của hai bên là một nan đề lớn không thể hóa giải!
"Đương nhiên không thành vấn đề, nếu Tam sư tỷ muốn nghe, ta lúc nào cũng có thể đọc cho ngươi nghe."
"Coi như không có điều kiện cũng vậy."
Đối mặt Tả Hồng Côi cố tình gây khó dễ, Bạch Hoài Trần không hề do dự, còn tỏ ra vô cùng sẵn lòng.
Ngay từ khi quyết tâm giữ hình tượng một người si tình, Bạch Hoài Trần đã chuẩn bị tâm lý.
Kiểu làm khó dễ này, trong mắt Bạch Hoài Trần không tính là làm khó dễ!
"..."
Thấy Bạch Hoài Trần không chút do dự, Tả Hồng Côi có vẻ ngơ ngác.
Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại, và sẽ không rút lại lời đã nói: "Được, vậy bắt đầu đọc đi."
"Ta rất tò mò những bức thư ngươi viết cho mọi người có phải giống nhau không, nếu như là giống nhau..."
Tả Hồng Côi ra vẻ thâm sâu, chưa nói hết câu đã đầy ác ý.
Bạch Hoài Trần vừa mới thoát khỏi lần làm khó dễ đầu tiên của nàng, đã cho rằng mọi việc sẽ thuận lợi?
Ha ha!
Tả Hồng Côi cho rằng, đối phương vẫn quá coi thường nàng, một 'Hoa Hồng Gai' lừng lẫy nổi danh trong nội môn! Nếu bàn về khả năng trêu chọc người khác, cả nội môn không ai là đối thủ của nàng!
Hầu hết các sư huynh đệ nhìn thấy nàng đều biến sắc mặt, gặp thì chạy trốn, sợ mình bị bẽ mặt.
Có không ít người đáng thương đã bị mất mặt bởi những lời nói của Tả Hồng Côi, giúp nàng lập uy trong môn.
Thế nào gọi là Hoa Hồng Gai?
Đương nhiên là toàn thân có gai!
"Đương nhiên là cơ bản giống nhau."
"Đừng hiểu lầm, không phải vì ta lười, không muốn thể hiện sự mới lạ của mình."
"Mà là xét thấy mọi người đều là sư tỷ muội của Thương Vân Kiếm Tông, lẽ ra phải đồng tâm hiệp lực, sao có thể đối xử khác biệt?"
"Đối xử khác biệt, chẳng phải cố ý gây nội loạn, có ý đồ bất chính sao?"
Không đợi Tả Hồng Côi dọa nạt xong, Bạch Hoài Trần đã nhanh chóng mở miệng, chặn lời nàng lại.
Vẻ mặt chính nghĩa đó, rõ ràng là một tu sĩ nhiệt huyết yêu quý tông môn, giúp đỡ lẫn nhau!
Tả Hồng Côi: "..."
Đồng tâm hiệp lực cái con khỉ!
Từ này mà dùng như vậy sao?
Đối mặt với người mặt dày như vậy, Tả Hồng Côi sững sờ không thể phản bác.
Lẽ nào nàng phải thừa nhận mọi người ở Thương Trúc Phong bất hòa?
Nếu tin này lan ra, chẳng phải là tự đào hố chôn mình sao?
Không chỉ gây tổn hại tình nghĩa đồng môn mà còn bị người khác trêu chọc!
"Hừ, ta thấy ngươi không chỉ mồm mép trơn tru, mà tài chỉ hươu bảo ngựa cũng không kém."
Liên tiếp hai lần cố ý gây khó dễ mà không thành, nụ cười trên mặt Tả Hồng Côi dần biến mất, toàn thân vô cùng bất mãn.
Điều nàng muốn thấy là bộ dạng Bạch Hoài Trần trở tay không kịp khi bị nàng làm khó, vẻ mặt cầu xin, chứ không phải đối phương viết nhanh như gió, ung dung không vội, phản bác khiến nàng á khẩu không trả lời được!
Như vậy, chẳng phải nàng thành trò hề, làm nền cho sự thông minh, lanh lợi của Bạch Hoài Trần sao?
"A, ta không làm phiền ngươi sáng tác nữa, tranh thủ đọc nhanh đi."
Không phục, Tả Hồng Côi đột nhiên nghĩ ra gì đó, lập tức từ bỏ ý định tiếp tục làm khó dễ.
Nàng giành lại thế chủ động, ngồi khoan thai ở đó chờ Bạch Hoài Trần xúc động đọc những lời lẽ tràn đầy tình ý kia!
"Kính gửi Tả Hồng Côi Tam sư tỷ thân mến, người như thấy mặt chữ."
"Tuy rằng lúc này ngươi đang ngồi trên bàn cao nhìn xuống ta, nhưng ta vẫn hết sức chăm chú viết cho ngươi những tình cảm hoàn toàn khác biệt, chỉ thuộc về riêng mình ngươi."
"Nghe nói sư huynh đệ nội môn đều gọi ngươi là Hoa Hồng Gai, ta chẳng thèm để ý."
"Bản tính con người là đơn thuần, chỉ là vì cảnh ngộ mỗi người khác nhau từ nhỏ, mới có những tính cách và sở thích khác biệt."
"Hoa hồng toàn thân có gai, bản chất chẳng qua là vì bảo vệ sự tuyệt sắc độc nhất vô nhị của mình, vì sao không ai hiểu được đạo lý này?"
"Nhưng ngươi không cần buồn, vì ở ngoại môn có một vị sư đệ hiểu ngươi vô cùng, sẽ kiên trì ngày đêm gửi những lời chúc phúc đến cho ngươi, âm thầm bảo vệ ngươi khỏi tổn thương."
"Dù gai nhọn đến đâu, cũng có ngày mềm đi, chỉ là chưa gặp được duyên phận khiến nó mềm lại mà thôi."
"Mà giờ khắc này, duyên phận đó đến tột cùng đã đến chưa?"
Bạch Hoài Trần mặt mày đầy vẻ si tình, vừa viết vừa đọc lớn tiếng những lời đó.
Không sai, không phải đọc nhỏ, mà là đọc lớn!
Người xưa có câu: Chỉ cần ta không ngại, người ngại là người khác.
Bạch Hoài Trần không cảm thấy Tả Hồng Côi có sức miễn dịch với mình!
Hơn nữa... Phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, đối phương chỉ có thể bị động tiếp nhận tình cảm của hắn, sao có thể là đối thủ của hắn chứ?
Không phải sao, lúc Bạch Hoài Trần lớn tiếng đọc không ngừng, một vị thiếu nữ mặt mày tràn đầy vẻ trêu tức đã sớm biến mất.
Chỉ còn lại một góc bàn thoang thoảng mùi thơm hoa hồng, kể lại cuộc tao ngộ vừa rồi.
[Tiểu tử, đấu với ta sao?] [Đừng nói đọc chậm đầy si tình, ngươi bảo ta làm ở trước mặt toàn bộ đệ tử trong tông, ta cũng xem đó là cơ hội tốt để giữ vững hình tượng người si tình!] [Khi ta không sợ hãi thì người phải e ngại là chính ngươi!] Bạch Hoài Trần trong lòng cười thầm.
Tuyết Vũ Huyên không phải đối thủ của hắn, cuối cùng đã chạy trối chết.
Tả Hồng Côi tuy nhìn cao tay hơn một chút, nhưng kết cục cũng không khá hơn chút nào!
Không được, sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng?
Cổ nhân nói: Thừa thắng xông lên!
Bạch Hoài Trần nhanh chóng cho thư vào ống chân bồ câu đưa tin, thả nó đi ngay!
Hắn muốn đọc cho Tả Hồng Côi nghe những lời lẽ tình cảm vừa viết, cho nàng nghiền ngẫm thêm.
Ngoài ra, còn có lời hứa của Tả Hồng Côi là giúp hắn đưa thư cho Thương Dao.
Thương Dao chỉ bế quan chứ không phải bế tử quan, đưa một lá thư qua cũng không thành vấn đề gì.
...
Ở một nơi khác.
Tả Hồng Côi trở về tiểu viện của mình, mặt mũi khó chịu nằm dài trên giường.
Rõ ràng là muốn xem Bạch Hoài Trần trò cười, ai ngờ suýt chút nữa mình thành trò cười!
Tên đáng chết đó rõ ràng là cố ý!
Nghe nàng yêu cầu đọc thư mình viết, liền cố ý viết một đống lời buồn nôn, lại sợ người khác không nghe thấy mà tăng âm lượng.
Phải biết Lục Nguyệt Nhi vẫn còn ở đây, nếu không cẩn thận bị Lục Nguyệt Nhi nghe được...thì xấu hổ biết bao!
Nàng vốn lén đi theo Lục Nguyệt Nhi tới đây, nếu bị đối phương phát hiện thì phải giải thích thế nào?
Vì có nỗi lo lắng trong lòng, Tả Hồng Côi không thể vô tư như Bạch Hoài Trần được, cuối cùng chỉ có thể bỏ chạy.
Đồng thời, Tả Hồng Côi không thể không thừa nhận, tên đệ tử ngoại môn Bạch Hoài Trần không hổ là kẻ dám viết thư cho tất cả sư tỷ muội Thương Trúc Phong, đúng là có chút bản lĩnh.
Dù sao, trong số các đệ tử cùng thế hệ của toàn bộ Thương Vân Kiếm Tông, những người có thể khiến nàng kinh ngạc có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bạch Hoài Trần là người đầu tiên, cũng là người duy nhất có bối phận thấp hơn nàng mà lại không hề sợ hãi nàng, lại còn khiến nàng bỏ chạy.
Tả Hồng Côi nằm lỳ trên giường, mặt mày nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay nhỏ:
Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Cứ chờ đó cho ta!
Lần sau, nhất định phải cho ngươi biết tay!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận