Tuần Thiên Yêu Bộ

Tuần Thiên Yêu Bộ - Chương 244: Tiểu đạo Tĩnh Tâm (length: 7847)

Lâm Quý rất nhanh dẫn hai đứa bé đến bên cạnh đống lửa.
Trước mắt là một tiểu đạo sĩ trẻ tuổi, nhìn tướng mạo thì có lẽ mới mười bốn mười lăm tuổi.
Môi hồng răng trắng, mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm mấy con thỏ trên đống lửa, cẩn thận dùng một cái bàn chải nhỏ, nhúng gia vị từ trong ống trúc, từng chút một quét lên mình thỏ.
“Nên dùng dao nhỏ cắt thịt ra mới ngon chứ.” Lâm Quý không nhịn được nhắc nhở.
Tiểu đạo sĩ vỗ trán một cái.
“Đúng rồi, suýt nữa quên mất.” Hắn liên tục gật đầu, nhưng lục lọi trên người nửa ngày cũng không tìm thấy đồ vật sắc bén, cuối cùng mắt dừng lại trên thanh kiếm bên hông Lâm Quý.
“Để ta làm cho.” Lâm Quý gọi hai đứa trẻ ngồi xuống đất.
Mưa vừa tạnh, nhưng mặt đất xung quanh tiểu đạo sĩ vẫn khô ráo, không thấy giọt mưa nào rơi trên đống lửa.
Trẻ tuổi như vậy mà đã là cảnh giới thứ hai, không hề phổ biến.
Ngồi trước đống lửa, Lâm Quý rút Trảm Tà Kiếm, từ tốn mà rạch đều lên mình thỏ.
Sau đó tiểu đạo sĩ lại quét gia vị lên chỗ lưỡi dao.
Dưới ngọn lửa, mỡ chảy tí tách xuống.
Tiểu đạo sĩ vội muốn ra tay, nhưng vừa đưa tay đã bị Lâm Quý dùng vỏ kiếm vỗ vào mu bàn tay.
“Đánh ta làm gì?” “Da chưa giòn hẳn, để lửa nhỏ hơ lại một lát.” Lâm Quý nói.
Nghe vậy, tiểu đạo sĩ gật đầu lia lịa.
“Ngươi là người trong nghề, ngươi nói gì thì là vậy.” Chờ thêm một chút, Lâm Quý thấy cũng được rồi mới đưa hai con thỏ cho hai đứa bé.
Thấy vậy, tiểu đạo sĩ liền ôm lấy một con, không màng nóng mà gặm lấy.
Lâm Quý lại không hề động tay, mặc con thỏ còn lại nướng chậm rãi, ánh mắt luôn dừng trên mặt tiểu đạo sĩ.
“Ngươi là ai?” Hắn hỏi.
“Tiểu đạo Tĩnh Tâm.” Tiểu đạo sĩ miệng đầy mỡ, nói không rõ.
“Không phải nên gọi Tĩnh Khí sao? Bình tâm tĩnh khí mà.” Trong mắt Lâm Quý hiện lên vẻ quả nhiên là thế.
Vừa khéo trên con đường vắng người này, vừa khéo hai đứa trẻ đói, vừa khéo bốn con thỏ.
Gia vị còn là thứ hắn thường dùng.
Trùng hợp có vẻ hơi quá nhiều rồi.
Trong ấn tượng của Lâm Quý, lải nhải như vậy chỉ có vị Bình Tâm đạo nhân, Thiên Cơ lão đạo.
“Tĩnh Khí nghe không hay.” Thiên Cơ nói như vậy.
“Tĩnh Tâm nghe giống tên ni cô.” “Cái này...” Thiên Cơ do dự một chút, lại lắc đầu, “Vậy vẫn còn dễ nghe hơn Tĩnh Khí.” Trong khi nói chuyện, hai đứa trẻ còn đang chăm chú gặm chân thỏ, còn con thỏ trong tay Thiên Cơ chỉ còn bộ xương.
“Ngươi không ăn sao?” Hắn chỉ vào con thỏ còn nướng hỏi, “Nếu ngươi không ăn, ta không khách khí đâu.” “Nghĩ cũng đừng có nghĩ.” Lâm Quý đưa tay cầm con thỏ nướng còn lại, xé một miếng đùi thỏ hai ba miếng đã nuốt xuống bụng.
“Gia vị của ngươi không đúng.” “Ta cũng thấy thiếu gì đó.” “Mật ong, ngọt tăng thêm vị cay, cay lại được ngọt trung hòa, hai vị dung hòa thì càng thêm ngon.” “Còn có cách nói này?” “Về sau ngươi tự thử thì biết.” Lâm Quý hai ba miếng ăn hết thỏ, ném xương qua một bên, sau đó ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Thiên Cơ không chớp mắt.
“Sao lại biến hình giống như vậy? Bình Tâm đạo nhân kia đâu?” “Chết rồi, thọ hết chết già.” Thiên Cơ cười toe toét nói, “Nghiên cứu thiên đạo, bị trời phạt, đang đi thì bị sét đánh. May mắn ta kinh nghiệm phong phú có chuẩn bị trước nên không tổn thất gì.” “Thân thể này ở đâu ra?” “Một đứa trẻ chết yểu, ta cứu về, nhưng đứa bé này lại mất hồn, thế là bị ta nuôi.” Thiên Cơ nói.
Thấy trong mắt Lâm Quý mang theo vài phần nghi ngờ, hắn lại giải thích: “Ta càng hiểu rõ thiên khiển hơn ngươi, người che giấu ngày như ta càng phải kiêng kị chuyện làm trời đất oán giận.” Lâm Quý gật đầu, coi như tin lời Thiên Cơ nói.
“Sao ngươi lại tới Duy Châu rồi?” “Nơi này sắp loạn, ta tới đục nước béo cò.” Thiên Cơ nói rất tự nhiên.
“Có vũng nước đục, cá là thứ gì?” “Cá ở Tát Già Tự, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi tốt nhất cũng đừng có liên lụy vào.” Thiên Cơ cười nhếch mép.
Lâm Quý nghe ra được lời khuyên chân thành trong câu nói của hắn, vì vậy vui vẻ gật đầu.
“Vậy thì tốt nhất, nếu có thể, ta còn không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ngươi.” Thiên Cơ không hiểu.
“Ta lại có hại ngươi đâu, sao phải kiêng kị thế?” “Ta không muốn lại bị ngươi tính kế, cứ như bệnh thần kinh vậy.” Lâm Quý không nhịn được chửi bậy.
Chuyện lúc trước vẫn còn rõ mồn một, hắn thực sự không muốn dây dưa nửa phần gì với mấy kẻ bệnh thần kinh này.
Thiên Cơ không nói, chỉ áy náy xua tay.
Lâm Quý lại không bỏ qua cho hắn.
“Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì? Đừng nói mấy lời nhảm nhí tình cờ gặp gỡ gì đó! Còn nữa, nói chuyện với ta nói cho rõ ràng một chút, có nửa điểm giấu giếm, ta quay đầu đi ngay.” Thiên Cơ gật đầu, ánh mắt lại nhìn hai đứa bé bên cạnh Lâm Quý.
“Ta muốn dẫn chúng đi.” Hắn quả nhiên không giấu giếm nửa lời.
Lâm Quý giật mình, nhìn sang hai đứa bé.
Hai đứa trẻ cũng ngẩng đầu, nhìn Thiên Cơ một cái rồi lại nhìn Lâm Quý.
“Vì sao muốn dẫn bọn chúng đi?” Lâm Quý khó hiểu hỏi.
“Muốn thu đồ.” Thiên Cơ đáp.
“Bọn chúng có gì đặc biệt, mà có thể lọt vào mắt ngươi?” “Ta còn chưa rõ, nhưng lúc trước ta tính ngươi, quẻ tượng lại là quần tinh vờn quanh.” “Mẹ nó ngươi lại tính ta?! Ta cho ngươi tính à? Ngươi có tiện không vậy.” Lâm Quý lập tức không nhịn được.
Thiên Cơ cũng không ngờ Lâm Quý lại có phản ứng lớn như vậy, nhất thời có chút ngẩn ra, không biết nên đáp lại như thế nào.
Đắn đo một lúc lâu, hắn dứt khoát bỏ mặc Lâm Quý trợn mắt.
“Trong quẻ tượng, ngươi là sao Bắc Cực, thân Chu quần tinh vờn quanh. Mà có hai ngôi sao, vừa đúng giờ này ngày này, khắc này gặp nhau với ngươi.” Thiên Cơ nhìn về phía hai đứa trẻ.
“Hai ngôi sao này tuy không sáng như ngươi, nhưng nếu muốn so sánh, Cao Quần Thư còn kém xa, nhưng Phương Vân Sơn bọn họ lại có thể sánh bằng.” Con ngươi của Lâm Quý co rút lại.
“Ngươi nói tương lai bọn chúng có cơ hội nhập đạo?” Nhập đạo cảnh giới thứ bảy, đã cản trở bao nhiêu tu sĩ trên đời này!
Cho dù là với Thái Nhất Môn quái vật khổng lồ mà nói, một tu sĩ cảnh giới thứ sáu đã đủ xem như trưởng lão thâm niên.
Đến cảnh giới thứ bảy thì lại càng là sự tồn tại được cúng bái.
Còn nếu đặt ở Giám Thiên Ti, cảnh giới thứ bảy cũng là nhân vật đứng đầu.
Lâm Quý khó tin nhìn hai đứa trẻ ngây thơ bên cạnh.
Hai tiểu gia hỏa này lại có tư chất như vậy sao?
“Chắc chắn sẽ không sai.” Thiên Cơ gật đầu.
Lâm Quý nghĩ một lát, đưa tay xoa đầu đứa bé trai.
“Thiên Cơ.” “Ừ?” “Ta đây là cảnh giới thứ năm, cũng có tư cách thu đồ chứ nhỉ?” Trên mặt Lâm Quý nổi lên vài phần gian xảo.
Thiên Cơ sững người.
“Bản thân ngươi còn là loại gà mờ, cần gì dạy hư học trò, lại còn giành đồ đệ của ta?” “Ngươi nói ai là gà mờ hả?” Lâm Quý tức giận mắng một tiếng, nhưng sức lực có chút không đủ.
Hắn chính là kẻ đang tự mình mò mẫm đi lên, trên phương diện tu luyện quả thật là một loại gà mờ.
Thiên Cơ cười không đáp, chuyển sang nhìn hai đứa trẻ.
“Các cháu có muốn đi theo ta không? Ta sẽ dẫn các cháu tu luyện.” Thấy hai đứa bé không hiểu, hắn lại chỉ vào Lâm Quý nói: “Là dạy các cháu làm cho nắm đấm to lên, to hơn cả hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận