Tuần Thiên Yêu Bộ

Tuần Thiên Yêu Bộ - Chương 227: Cương Thi (length: 7770)

Không hiểu vì sao, Lâm Quý cảm thấy thằng nhóc này rất gần gũi.
Có lẽ là do đứa nhỏ này bản tính không xấu, lại còn đáng yêu.
Tuy hơi nghịch ngợm, nhưng ở chung cũng khá lễ phép.
Vì vậy Lâm Quý cũng không thấy phản cảm, ngược lại nổi hứng trêu đùa.
"Trốn cục đá của ngươi rất đơn giản, chỉ cần một chữ." Lâm Quý giơ một ngón tay lên, vẻ đắc ý.
"Chữ gì?" Lâm Xuân bị kích thích tò mò.
Lâm Quý im lặng một hồi, mới nói tiếp.
"Gặp!"
"Gặp? Ngươi lừa ta à?" Lâm Xuân rõ ràng không tin, ngờ vực đánh giá Lâm Quý, "Này, có phải ngươi thấy ta còn nhỏ, cố tình gạt ta không? Ta nói cho ngươi biết, ta là tu sĩ đấy!"
Lâm Quý nghiêng đầu.
"Ngươi là tu sĩ, linh khí phóng quanh người, vật gì đến gần cũng nhận ra, lẽ nào không lợi hại hơn chút tài mọn này của ta sao?"
Lâm Xuân nghe vậy, ngạc nhiên nói: "Linh khí không phải dùng để rèn luyện thân thể sao?"
"Ngươi đã là Tôi Thể Cảnh, còn chưa thử dùng linh khí ra ngoài sao? Đánh quyền cũng chưa từng thử sao?" Lâm Quý cũng ngạc nhiên.
Nghe vậy, Lâm Xuân hơi ngượng ngùng.
"Lão sư bảo ta còn nhỏ, là lúc xây nền móng, nên chỉ dạy ta tu hành, không cho ta dùng quyền cước."
"Lão sư ngươi nói đúng." Lâm Quý cũng thấy có lý.
Thật ra Lâm Xuân xuất phát đã sớm.
Theo Lâm Quý biết, những thiên tài hậu bối ở các đại tông môn, đa số đều bảy tám tuổi mới chính thức tu luyện.
Trước đó, bọn họ đều rèn luyện thân thể, dựa vào dược dục các loại tài nguyên.
Với tiềm lực của những đại tông môn, cho hài tử tu luyện ngay từ trong bụng mẹ cũng không khó, sở dĩ chậm trễ là để có một nền tảng vững chắc, không nóng vội.
Nhưng lúc này Cao Lăng không có ở đây, Lâm Xuân đã bị Lâm Quý khơi dậy hứng thú, thậm chí quên người trước mặt chỉ là người bình thường.
Dưới sự chỉ dạy của Lâm Quý, thằng nhãi con ngộ tính rất cao, nhanh chóng học được điều khiển linh khí.
Còn Lâm Quý thì nhặt vài viên đá, ném qua ném lại, mặc kệ hắn hăng hái nhắm mắt ngăn cản.
Cứ chơi như thế suốt một canh giờ.
Đến khi linh khí trong người Lâm Xuân cạn kiệt, hắn mới thở hổn hển ngồi xếp bằng đối diện Lâm Quý, bắt đầu nghỉ ngơi.
Lâm Quý thì ngồi trên ghế đu đưa.
"Nhóc, sớm vậy đã bắt đầu tu luyện, do cha mẹ ngươi sắp xếp à?"
"Chắc vậy, nghe mẹ ta nói lão sư gặp mặt lần đầu đã bảo ta có tố chất tu luyện, rồi cha mẹ xin lão sư thu nhận."
"Đơn giản vậy thôi sao? Pháp thuật không nên truyền dễ thế chứ."
"Lão sư với cha mẹ ta thân nhau lắm." Lâm Xuân giải thích.
Đây là việc nhà người ta, Lâm Quý cũng không hỏi thêm.
Hắn chuyển chủ đề, hỏi: "Nhóc, lớn lên muốn làm gì?"
"Vào Giám Thiên Ti, theo lão sư trừ gian diệt ác, trảm yêu trừ ma." Lâm Xuân hăng hái nói.
"Giám Thiên Ti không phải chỗ tốt đẹp gì đâu."
"Sao lại không? Lão sư ta ở trong thành được mọi người tôn trọng, dân chúng đều khen ông ấy là quan tốt mà."
Lâm Quý im lặng, lắc đầu: "Ta lỡ lời, ý ta là Giám Thiên Ti quá nguy hiểm."
"Nguy hiểm chỗ nào?"
"Cả ngày dây dưa với yêu ma quỷ quái, biết đâu có ngày mất mạng, chả nguy hiểm sao?"
"Cái này ta biết." Lâm Xuân nói.
Lâm Quý kinh ngạc: "Biết rồi vẫn muốn đi? Không sợ chết sao?"
"Sợ chứ, nhưng mà phải có người làm chứ." Lâm Xuân cười, "Anh trai ta làm ở Yêu Bộ Giám Thiên Ti, lão sư ta ở Tổng bộ, ta sao có thể cản trở chứ."
Lâm Quý cười, há miệng muốn nói gì, nhưng đến miệng lại thôi.
Một lúc lâu sau, hắn mới xua tay.
"Thôi được rồi, nên dạy đều dạy rồi, cút đi, đừng làm phiền ta ngủ."
"Đây là nhà ta!" Lâm Xuân oán trách thái độ của Lâm Quý.
Nhưng thấy băng gạc trên người Lâm Quý, cuối cùng cậu bé vẫn nói lời cảm ơn, rồi lặng lẽ rời đi.
Đến khi Lâm Xuân rời khỏi sân, Lâm Quý mới mở mắt ra.
"Dù sao cũng phải có người đi..."
Cái Lâm gia này, có chút thú vị.
Cốc...
Đêm khuya, Ngọc Thành im ắng.
Tiếng gõ mõ tuần canh vọng lại rồi dần xa.
Bọn hạ nhân đều đã về sân mình nghỉ ngơi.
Tiểu Hoa còn đến chào Lâm Quý một tiếng.
Đêm xuống, ánh trăng tỏa khắp mặt đất.
Nguyên Thần Lâm Quý đón ánh trăng, thỏa thích hấp thụ Nguyệt Hoa Chi Lực.
Đột nhiên, trên trời vang lên tiếng động lạ.
Nguyên Thần Lâm Quý ngẩng lên, thấy một con bồ câu đậu vào sân.
"Linh Cáp?"
Nguyên Thần tức khắc trở về nhục thể, Lâm Quý duỗi tay phải, Linh Cáp đáp lên ngón trỏ tay phải.
Từ không gian trữ vật lấy Du Tinh Lệnh ra vẫy vẫy, Linh Cáp há miệng, phun ra một mảnh giấy.
Ngoài thành phía tây ba dặm, Âm Sát Chi Địa, đến giúp.
"Âm Sát Chi Địa?" Lâm Quý hơi nhíu mày.
Thả Linh Cáp, hắn nhảy lên từ trong sân, đứng giữa không trung.
Vừa chuẩn bị ra thành, phía xa bỗng lóe lên một vầng sáng chói lọi như Liệt Dương.
"Đệ lục cảnh?" Lâm Quý nhướn mày, Liệt Dương đó là Nguyên Thần Chi Lực của tu sĩ Nhật Du cảnh.
"Ngươi là Dạ Du phương nào, cớ sao lại ngự không trong thành?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Lâm Quý chắp tay.
"Là Trấn Phủ Quan Duy Châu đại nhân? Tại hạ Du Tinh Quan Lâm Quý."
Lâm Quý đưa lệnh bài ra, liền cảm nhận được vầng sáng Liệt Dương kia lướt qua lệnh bài của mình.
"Lâm Quý? Sao cái tên này quen tai thế... Bản quan Điền Quốc Thắng, Lâm lão đệ ngự không là vì chuyện gì?"
"Linh Cáp cầu cứu, ở ngoài thành."
"Ắt là tên tiểu tử Cao Lăng, có Lâm lão đệ thì ta đỡ tốn công rồi."
"Điền đại nhân cứ trấn thủ trong thành, hạ quan đi một chuyến." "Cẩn thận."
"Đa tạ nhắc nhở."
Lâm Quý không ngờ chút động tĩnh của mình lại làm kinh động Trấn Phủ Quan Ngọc Thành.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, lúc này cứu người quan trọng hơn.
Chào hỏi Điền Quốc Thắng xong, hắn liền càng không kiêng dè gì, cả người hóa thành một cái bóng mờ, bay thẳng về phía tây.
Chẳng mấy chốc, thần thức của hắn đã dò xét thấy chiến đấu từ xa.
"Ồ, gặp Cương Thi à?"
Lâm Quý hơi nhíu mày.
Ngay trước mắt không xa.
Cao Lăng dẫn đầu, cùng với ba tên Yêu Bộ đệ tam cảnh, đang bị một đám Cương Thi vây công.
Đa phần đám Cương Thi này đều ở đệ nhị cảnh, nhưng cầm đầu lại là hai con Cương Thi đệ tứ cảnh.
Khó trách đánh khó khăn như vậy.
Thấy vậy, Lâm Quý không chậm trễ, rút ngay Thiên Cương Kiếm.
"Tránh ra!"
Từ rất xa, Lâm Quý đã hét lớn.
Tiếng hét làm Cao Lăng giật mình, nhưng uy thế trong tiếng hét không thể giả được.
Cao Lăng và những người khác quay đầu, rồi thấy một thân ảnh đạp không mà đến.
"Đệ ngũ cảnh? Tiền bối bên này!" Cao Lăng hô.
Dứt lời, hắn vội đưa ba Yêu Bộ thủ hạ lùi sang một bên.
Đám Cương Thi định đuổi theo, nhưng tiếc thay Lâm Quý đã xông đến gần.
"Thiên Xu Kiếm!"
Một đạo kiếm quang xé toạc màn đêm, mang theo hàn quang của lưỡi kiếm, quét ngang về phía đám Cương Thi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận