Tuần Thiên Yêu Bộ

Tuần Thiên Yêu Bộ - Chương 189: Sương mù nồng nặc (length: 8259)

Trần há hốc miệng, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể đứng lên nói: "Mọi người đi theo ta."
Lâm Quý cùng hai người đi theo Trần, một đường đi tới hậu viện Lôi Vân Tự, đến một chỗ lầu các cũ kỹ trơ trọi.
"Nơi này là chỗ cất giữ kinh điển của Lôi Vân Tự ta, ban đầu những kinh điển này đều được ta bí mật cất giữ, mãi đến khi Lôi Vân Tự này được mở lại, ta mới đưa kinh điển trả về vị trí cũ." Trần nói nhỏ.
Lâm Quý tò mò hỏi: "Lôi Vân Tự truyền thừa đã lâu, lầu các này trông không giống nơi có thể bảo vệ truyền thừa, nếu có kẻ nảy lòng tham thì sao?"
"Lầu các này trông cũ nát, nhưng thật ra bên trong có trận pháp bảo vệ, không phải phương trượng Lôi Vân Tự thì không thể mở ra."
Nói đến đây, Trần thở dài một tiếng.
"Thí chủ đừng thấy Lôi Vân Tự ta im hơi lặng tiếng cả trăm năm, nhưng trong trăm năm này, truyền thừa chưa từng gián đoạn, năm xưa ta bỏ trốn, liền được phương trượng lúc đó chọn làm người kế vị, cũng mang theo không ít điển tịch trân quý, bởi vậy vị trí phương trượng của ta mới danh chính ngôn thuận."
Trần bước lên mấy bước, đến trước lầu các.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh cửa gỗ đã mục nát, trầm giọng nói: "Cũng chỉ là năm xưa ta là một kẻ súc sinh chạy trốn, mới có cơ hội thoát khỏi tay đám Tà Tăng."
Vừa dứt lời, Trần đã đẩy cánh cổng lớn của lầu các, bước vào trước.
Lâm Quý vừa định đi theo, liền bị Ngộ Nan ngăn lại.
"Thí chủ, đây là nơi quan trọng của Phật môn, người ngoài không nên tự tiện vào thì hơn."
Nghe vậy, Lâm Quý gật đầu.
Tuy Trần không nói gì bảo bọn họ ở ngoài chờ, nhưng lời Ngộ Nan nói cũng đúng.
Hắn cũng không ham muốn truyền thừa của Lôi Vân Tự, tự nhiên không cần thiết phải vào đó một chuyến.
Ba người Lâm Quý ở ngoài cũng không phải đợi quá lâu.
Khoảng một khắc, Trần đã đi ra, trong tay còn cầm một quyển sách nhỏ.
"Nếu ta đoán không sai, Tà Phật ấn trên người thí chủ, tên thật đáng ra phải là Đoạn Sinh Tồn Chưởng."
Trần đưa cuốn công pháp trong tay cho Lâm Quý, nói tiếp: "Ta không rõ lai lịch Đoạn Sinh Tồn Chưởng này thế nào, nhưng quyển công pháp này là một trong những công pháp bị đám Tà Tăng cướp sạch rồi biến mất trong chùa năm đó, giờ ở trong tay thí chủ, cũng chỉ là bản sao mà thôi."
Lâm Quý khẽ cau mày, lật giở cuốn công pháp trong tay.
Sơ lược xem qua một lượt, Lâm Quý nhíu chặt mày.
"Sao vậy, không khớp sao?" Chung Tiểu Yến nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Lâm Quý, thấy hắn chau mày liền vội vàng hỏi.
"Cũng không phải là..."
Lâm Quý vuốt chòm râu cằm, khó hiểu nói: "Đoạn Sinh Tồn Chưởng này ngược lại có mấy phần tương đồng với Tà Phật ấn ngày đó, sau khi xuất chiêu, đúng là để lại một đám hắc khí."
"Cái gọi là hắc khí này, là linh khí của người thi triển hội tụ, rồi lại trộm lấy sinh cơ của người trúng chưởng."
"Chẳng phải là giống hệt tình huống của ngươi sao?" Chung Tiểu Yến hỏi tiếp.
Nhưng Lâm Quý lại lắc đầu.
"Không, trong Đoạn Sinh Tồn Chưởng có nói, chỗ sinh cơ bị lấy đi này không tiêu tan, mà sẽ dùng để nuôi hắc khí. Còn đám hắc khí kia nếu luyện hóa lại thì có thể hóa thành sinh cơ."
Lâm Quý nhìn Chung Tiểu Yến, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Đoạn Sinh Tồn Chưởng này không phải dùng để đả thương địch thủ, mà là để tích lũy hắc khí cho tương lai, đợi người xuất chiêu đến thu hồi, từ đó trộm lấy sinh cơ!"
Lời vừa thốt ra, Chung Tiểu Yến nghe không hiểu, còn Ngộ Nan thì sắc mặt biến đổi.
"Thủ đoạn che mắt thiên đạo!"
Lâm Quý trịnh trọng gật đầu.
Thọ mệnh là số trời, mà việc dùng tà pháp lấy đi sinh cơ của người khác để tăng tuổi thọ cho mình, chính là thủ đoạn che mắt thiên đạo.
"Đây chính là điều duy nhất ta không nghĩ ra! Bởi vì nếu thứ ta trúng chiêu đúng là Đoạn Sinh Tồn Chưởng, vậy theo công pháp này nói, kẻ thi triển chưởng đã chết, thì hắc khí này cũng phải tiêu tán mới đúng!"
"Nhưng bây giờ Tà Phật đã chết rồi, hắc khí kia vẫn còn."
Trong phút chốc, ba người Lâm Quý đều lâm vào suy tư.
Một lát sau, Trần ở một bên lại bất ngờ hỏi: "Lâm thí chủ, ngươi chắc chắn tên Tà Tăng kia đã chết sao?"
"Đương nhiên là... vân vân." Lâm Quý vừa định gật đầu, chợt ngừng lại.
"Sao vậy?" Chung Tiểu Yến vội vàng hỏi.
"Theo lý mà nói, ngày đó Thiện Ác Thân của Tà Phật đều bị vây ở long thủ chi địa, đại trận Trấn Yêu Tháp đã khởi động lại, bọn chúng tuyệt đối không thể trốn thoát! Sau đó Hành Si đến tìm ta, cũng xác nhận tin tức cả hai đã đồng quy vu tận."
"Nhưng mà ta chưa từng thấy thi thể Tà Phật!"
Trong nhất thời, sắc mặt Lâm Quý trở nên cực kỳ khó coi.
Giờ phút này, hắn cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Nếu như thứ hắn trúng thật sự là Đoạn Sinh Tồn Chưởng, vậy thì mọi chuyện còn đơn giản, bởi vì trong công pháp đã nói rõ, muốn hóa giải Đoạn Sinh Tồn Chưởng, trừ khi chém giết kẻ thi triển, thì phải đột phá tới lục cảnh mới có thể bài trừ.
Lục cảnh Nhật Du, Nguyên Thần như lửa, tà ma bất xâm.
Đương nhiên sẽ không để một đám hắc khí không rễ làm gì được.
Đột phá lục cảnh, những rắc rối do tà ma trên người tự nhiên sẽ tan biến không còn một mảnh.
"Nếu thật sự là Đoạn Sinh Tồn Chưởng, ta chỉ cần tìm một nơi tu luyện, trước khi sinh cơ bị cạn kiệt mà đột phá lục cảnh, hắc khí kia tự khắc tan vỡ." Lâm Quý nhìn Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan.
Nghe xong lời này, Chung Tiểu Yến lộ vẻ vui mừng.
"Thật sao?"
"Nhưng việc này cũng chứng minh Tà Phật còn chưa chết, trên người ta còn có hắc khí hắn để lại, hắn sớm muộn sẽ tìm tới cửa."
Sắc mặt Lâm Quý trở nên âm trầm, nói tiếp: "Nhưng nếu hắc khí kia không phải là Đoạn Sinh Tồn Chưởng, thì hắc khí này không hề đơn giản như vậy, Tà Phật chết hay chưa ta không biết, nhưng Tà Phật ấn này ta lại không tìm ra được manh mối, dù có đột phá tới Nhật Du cảnh, cũng chưa chắc có thể thanh trừ được."
Ngay lúc ba người Lâm Quý đang rối như tơ vò, ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Ngay sau đó, ba vị hòa thượng mặc áo cà sa đỏ bước vào.
Nhìn thấy ba người này, sắc mặt Trần biến đổi, nhưng không nói gì.
Vị hòa thượng dẫn đầu đảo mắt nhìn qua đám người trong tiểu viện, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Quý trong giây lát, rồi thờ ơ chuyển đi, cuối cùng nhìn Trần.
"Phương trượng Trần, ngươi chẳng phải nói Tàng Kinh Các là nơi quan trọng của Lôi Vân Tự, bọn ta là tăng nhân ngủ tạm thì không được vào sao?"
Trần cau mày nói: "Thuần Chân, các ngươi chỉ là người ngủ tạm trong chùa, việc ta làm không liên quan gì tới các ngươi cả!"
Thuần Chân cười, cười nhạo hai tiếng, rồi nhìn hai vị tăng nhân phía sau lưng.
"Thuần Minh, Thuần Tín, hai người các ngươi nói xem, lời của phương trượng Trần có làm mọi người tâm phục khẩu phục không?"
"Bẩm sư huynh, không thể!" Tên tăng nhân tên Thuần Minh cười lạnh nói, "Tới Lôi Vân Tự cầu bái có tới hàng nghìn tăng nhân, phương trượng lại không đoái hoài gì đến người trong Phật môn, lại dẫn người ngoài vào, thật không có đạo lý!"
"Không sai!" Thuần Tín cũng gật đầu nói, "Nếu không phải chúng ta là tăng nhân duy châu giúp Lôi Vân Tự lan rộng danh tiếng, thì ngôi chùa rách nát này của ông làm sao có được nhang khói ngút trời thế này! Bọn ta bất quá chỉ muốn mượn kinh thư của Lôi Vân Tự đọc một chút, lão phương trượng ông lại hết lần này tới lần khác ngăn cản, ta thấy ông đã sớm không còn hướng Phật tâm rồi!"
Nghe hai sư đệ nói vậy, nụ cười trên mặt Thuần Chân càng thêm lớn hơn.
"Phương trượng Trần, chuyện này không giấu được đâu. Nếu ông đã không màng Phật môn, thì vẫn nên mau nhường vị đi, để người khác thích hợp hơn đến làm phương trượng Lôi Vân Tự."
Dừng lại một chút, Thuần Chân hơi nheo mắt.
"Nếu không... Lỡ như việc phương trượng trong chùa là yêu quái bị lộ ra, ông nói xem ngàn năm truyền thừa của Lôi Vân Tự có thể sẽ hủy hoại trong chốc lát không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận