Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 89

Tô Đào hơi cay sống mũi, nhận lấy hảo ý, cất kỹ đồ vật rồi đi ra ôm nãi nãi: “Ngài đừng lo lắng, đợi ta trở lại sẽ mang cho ngài một ít đặc sản từ căn cứ bên ngoài.”
Sầm Lão Thái Thái không ngừng lặp lại: “Được được, về sớm một chút, về sớm một chút nha.”
Sau đó, chuông cửa phòng Tô Đào liên tục vang lên không ngừng, những khách trọ quen biết nghe tin nàng sắp đi liền lũ lượt đến tặng đồ, đưa lời dặn dò. Không bao lâu sau, ghế sô pha và bàn trà trong phòng khách đã chất đầy hảo ý của những người khách trọ.
Ngay cả vợ chồng bên cục quản lý lương thực vốn không hay liên lạc cũng mang tới một túi Tiểu Mễ.
Mã Dĩnh gãi gãi mái đầu xác xơ có thể thấy cả da đầu, nói: “Cô là chủ nhà tốt, chúng tôi cũng không có gì đáng giá, trên đường cô luộc lên mà ăn.” Nói xong liền kéo chồng đi.
Tô Đào cầm túi Tiểu Mễ, mười phần luống cuống chân tay.
Lúc này máy truyền tin lại vang lên.
Tô Đào ôm trán, đã gần mười hai giờ rồi, ai còn muốn tiễn nàng nữa chứ.
Kết nối điện thoại, giọng Cố Minh Trì từ đầu dây bên kia truyền đến: “Ngươi muốn đi theo khai hoang quân làm nhiệm vụ?”
Tô Đào vừa xoay người đặt túi Tiểu Mễ xuống, vừa nói: “Cố lão bản tin tức thật nhạy bén.”
Cố Minh Trì không để ý lời nàng ám chỉ mình cài gián điệp, hỏi: “Ngươi đi theo bọn họ làm nhiệm vụ làm gì? Chán sống rồi sao? Ta nghe nói nhiệm vụ lần này của khai hoang quân trách nhiệm trọng đại, mức độ nguy hiểm tăng gấp bội, còn phải đi một chuyến xa về phương bắc, đường càng xa càng nguy hiểm.”
Tô Đào nửa thật nửa giả nói: “Đi theo tìm ít vật liệu xây dựng thôi.”
Cố Minh Trì nghe vậy bật cười, không khách khí nói thẳng: “Chỉ bằng ngươi? Đi cản trở khai hoang quân thì còn được, rốt cuộc là vì cái gì?”
Tô Đào thấy hắn cứ ‘đánh vỡ nồi đất hỏi đến tột cùng’, giọng điệu lập tức lạnh đi: “Cố lão bản, chúng ta có quan hệ gì mà ta phải nói cho ngươi biết? Với tư cách là hợp tác đồng bạn, ngươi có phải đang vượt quá giới hạn rồi không?”
Cố Minh Trì nhướng mày, nặn ra một câu: “Cũng chính vì là hợp tác đồng bạn, ta mới phải quan tâm đến sự an toàn của ngươi. Ngươi mà chết, ai cung cấp nước cho Đông Khu của ta? Ngươi chết không quan trọng, nhưng 3000 người dưới tay ta còn chờ nước uống, nước dùng đấy.”
Tên họ Cố này lần nào nói chuyện cũng chọc tức người khác như vậy!
Tô Đào quẳng lại một câu: “Ta mà chết, ngươi và 3000 người của ngươi chôn cùng ta đi!” Nói xong, cúp máy ngay lập tức.
Tô Đào kéo chăn lên, tắt đèn đi ngủ.
Tuyết đao đang nằm sấp ở cuối giường ngẩng đầu nhìn nữ chủ nhân đang tức giận, dùng mũi dụi dụi vào chăn của nàng như để an ủi, sau đó nằm xuống ngủ cùng.
Ngày hôm sau, cũng là ngày cuối cùng trước khi đi, Thời Tử Tấn lái xe đưa Lâm Phương Tri đã được cắm chíp xong đến.
Tô Đào ra đón người, vừa nhìn đã thấy cậu bé đứng ở cửa chính với vẻ mặt mờ mịt.
Thời Tử Tấn giao người xong liền muốn rời đi: “Phần còn lại ngươi sắp xếp nhé, ta phải chạy về phụ giúp cùng chuyển ‘Cốt dực’ từ trong sở nghiên cứu ra, muộn một chút mới về nhà.”
Tô Đào gật đầu, sau đó dẫn Lâm Phương Tri đi về phía ký túc xá.
Cậu bé đi rất cẩn thận, dường như chưa từng thấy những tòa nhà trước mắt và công viên có đài phun nước lát gạch men sứ cách đó không xa, vừa mờ mịt lại vừa cảnh giác.
Hắn rất gầy, gầy đến mức như thể một cơn gió thổi qua cũng có thể phác hoạ ra thân hình tiều tụy qua lớp quần áo, cánh tay lộ ra bên ngoài tuy thon dài nhưng gầy trơ xương.
Tô Đào không nhịn được hỏi: “Lúc đến đã ăn cơm trưa chưa?”
Lâm Phương Tri gật đầu.
“Ăn gì vậy?” Đứa nhỏ đáng thương, trông như một nạn dân.
Lâm Phương Tri lại lộ vẻ mặt mờ mịt, dường như không biết miêu tả thứ mình đã ăn thế nào, nghĩ nửa ngày mới thốt ra một chữ: “Bánh.”
Tô Đào nhận ra hắn có lẽ gặp chút trở ngại trong việc diễn đạt bằng lời nói, dứt khoát không hỏi nữa, quay đầu đi thẳng đến nhà ăn.
Lâm Phương Tri nhìn nàng lấy bát ra từ cái máy kỳ lạ như một người nguyên thủy.
Bát mở ra lại là món ăn hắn chưa từng thấy qua, tỏa ra mùi thơm mê người.
Tô Đào bảo hắn ngồi xuống ăn, còn mình đi lấy sữa bò cho hắn.
Lâm Phương Tri nhìn chằm chằm vào đồ ăn, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, chỉ vào hai thứ bên trong, đôi mắt nai cuối cùng cũng có chút thần sắc: “Cơm, súp lơ, đúng không?” Giống như một đứa trẻ ngây thơ nóng lòng chờ đợi sự khẳng định của lão sư.
Tô Đào theo bản năng dùng giọng điệu dỗ dành Thần Hi, Thần Dương để khích lệ: "Đúng rồi, thật thông minh.”
Phản ứng của Lâm Phương Tri cũng giống như một đứa trẻ, được khen liền nở nụ cười yếu ớt đầu tiên.
Hắn từ trong cái bọc của mình lấy ra một cuốn sách tranh nhận biết hình ảnh cho trẻ em trông rất cũ kỹ, rách nát, nhìn là biết hắn thường xuyên lấy ra xem.
Hắn lật đến trang có hình cơm, rồi lại lật đến trang có hình súp lơ, vui vẻ chỉ cho Tô Đào xem: “Mẹ dạy ta.”
Tô Đào theo bản năng hỏi: “Mẹ ngươi đâu?”
Thần sắc trong mắt Lâm Phương Tri nhanh chóng biến mất, lại trở về vẻ cảnh giác ban đầu, thậm chí còn có chút thờ ơ lạnh nhạt: “Bị ăn rồi.”
Khoảnh khắc đó, Tô Đào đột nhiên nghẹn ngào không nói nên lời.
Hầu như không cần đoán, mẹ của Lâm Phương Tri hẳn là lúc hắn còn rất nhỏ, đang ở giai đoạn tập nói nhận chữ, đã bị Zombie ăn thịt ngay trước mặt hắn.
Di vật để lại vậy mà chỉ là một cuốn sách trẻ em.
Lại không có ai dạy hắn nói chuyện, nhận biết hình ảnh, đến nỗi năng lực nhận biết và biểu đạt của hắn mới hạn chế như vậy.
Nàng lập tức quay người đi để che giấu cảm xúc, lát sau mới mở chai sữa bò, đặt trước mặt hắn, dịu dàng hỏi: “Cái này thì sao, có biết không?”
Lâm Phương Tri lắc đầu.
“Đến nếm thử.”
Lâm Phương Tri không hiểu sao lại cảm thấy nàng đáng tin cậy, không chút do dự cầm lên uống một ngụm.
Vị lạ vừa vào miệng khiến hắn vô cùng hoảng sợ, muốn ói ra, nhưng kinh nghiệm quanh năm đói khát khiến hắn không nỡ nôn.
Cứ như vậy phồng miệng lên như cái bánh bao, đứng sững tại chỗ.
Tô Đào cũng ngẩn người, kịp phản ứng lại liền hỏi hắn: “Chưa từng nếm qua đồ ngọt sao?”
Nhận thức của Lâm Phương Tri về vị "ngọt" vẫn còn dừng lại ở những viên kẹo nhỏ tròn tròn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận