Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 79

Bàng Hồng hổn hển về đến nhà, còn chưa kịp thở đã bị chồng giữ chặt:
“Chuyện Đào Dương ngươi cũng biết rồi đi, trước đó ngươi cũng thật hồ đồ, tùy tiện từ chối suất của Đào Dương, bây giờ hối hận rồi chứ?” “Hay là chúng ta lại xin đăng ký một lần đi, mang theo cha mẹ ta qua đó ở, ngươi cũng biết, cha ta mấy năm trước bị ngã gãy eo, đến giờ vẫn còn nằm liệt giường không thể trở mình, đến Đào Dương còn có thể chữa bệnh miễn phí cho ông ấy, bản lĩnh của Trọng Cao Dật kia ngươi cũng biết rồi, chân gãy còn có thể khiến cho mọc lại được, cái eo kia của cha ta chắc chắn không thành vấn đề.”
Bàng Hồng nghe xong mặt lúc xanh lúc đỏ, mãi mới nặn ra được một câu: “Muốn đi thì ngươi tự đi đi.” Chồng nàng đầy đầu dấu chấm hỏi: “Ngươi có ý gì?” Bàng Hồng thẹn quá hóa giận: “Chính là ý trên mặt chữ đó, lần trước ta từ chối Đào Dương nên đã kết thù với họ rồi, muốn đi thì tự ngươi đi đi! Cái gì Đào Dương Đào Âm, ta không thèm!”
Chồng nàng trợn mắt há mồm, nhớ tới tác phong bình thường hay đắc tội người khác của nàng, lập tức tìm số điện thoại mà Đào Dương đã liên lạc với họ trước đó, gọi lại.
Sau một cuộc điện thoại hắn mới biết, không chỉ vợ mình bị đưa vào danh sách đen của Đào Dương, mà bất cứ ai có quan hệ với nàng cũng sẽ không được Đào Dương duyệt đơn xin thuê phòng.
Hai vợ chồng run sợ cả đêm, thức trắng không ngủ.
Bàng Hồng mang theo đôi mắt sưng đỏ rời giường đã nhìn thấy đơn ly hôn đặt ở đầu giường, cột dành cho người chồng đã được ký tên từ sớm.
-------------------------------------
Chân của Mai Lão sau ba ngày trị liệu vậy mà dần dần có cảm giác.
Liễu Phán Phán còn kích động hơn cả Mai Lão, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
Trọng Cao Dật lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Chân của ngài bị hoại tử thời gian hơi lâu, cần trị liệu từ từ, sẽ tốn chút thời gian.” Mai Lão vốn căn bản không nghĩ tới mình còn có cơ hội đứng lên được, nghe đến đây không nhịn được mắt già rưng rưng, tâm trạng phức tạp vô cùng.
Tô Đào cùng Trang Uyển cũng rất vui mừng, Trang Uyển còn ân cần đưa nước và khăn tay cho Trọng Cao Dật:
“Trọng bác sĩ vất vả rồi, mời uống nước.”
Thần Hi đứng xem vô cùng hâm mộ và sùng bái, kéo tay Trọng Cao Dật hỏi:
“Trọng Thúc Thúc, làm thế nào mới có thể giỏi như ngươi, ta cũng muốn làm thầy thuốc, ngươi dạy ta đi, ta khổ gì cũng chịu được.”
Trang Uyển ngại ngùng, kéo Thần Hi lại, với vẻ mặt áy náy nhìn Trọng Cao Dật.
Trọng Cao Dật cũng không để tâm, ôn nhu vỗ đầu Thần Hi hỏi:
“Làm thầy thuốc phải viết rất nhiều chữ, nhận biết rất nhiều chữ.” Còn cần vận may đủ tốt, có thể thức tỉnh dị năng hệ chữa trị.
Nhưng hắn cũng không nhắc đến điểm này để đả kích lòng tin của đứa nhỏ.
Thần Hi gật đầu lia lịa: “Ta đang cố gắng học, mẹ ta dạy ta rất nhiều, nàng rất lợi hại, đã đọc qua rất nhiều sách.” Trọng Cao Dật khá bất ngờ, gật đầu mỉm cười đáp lại Trang Uyển.
Năm ngày trôi qua rất nhanh, bệnh nhân ở Đào Dương không nhiều, thái độ cũng đều đặc biệt tốt, thậm chí còn có bệnh nhân nhất quyết dúi đồ ăn thức uống cho Trọng Cao Dật.
Công việc của Trọng Cao Dật nhẹ nhõm chưa từng có, chuyện ăn ở cũng tương đối hài lòng, ngày rời đi lại còn có mấy phần lưu luyến.
Thần Hi và Thần Dương lại càng trăm lần không muốn, mong đợi nói:
“Trọng Thúc Thúc tháng sau phải đến đúng giờ nhé.”
Trọng Cao Dật ngồi trên xe vẫy tay với bọn họ, đợi cho đến khi bóng dáng người Đào Dương chỉ còn là những chấm đen nhỏ mới quay đầu đi.
Hắn xòe bàn tay ra, bên trong là một gói kẹo yêu thích mà Thần Hi đưa cho hắn trước khi đi, chính cậu bé cũng không nỡ ăn.
Hắn mở gói lấy ra một viên kẹo, xé giấy gói bỏ vào miệng, vị ngọt quấn quanh đầu lưỡi, lan tỏa sự dễ chịu đến tứ chi bách hài.
Vị ngọt theo hắn suốt đường trở về Đông Khu, hắn gần như đã quên mất mình còn có một lão bản họ Cố.
Cố Minh Trì nhìn thấy hắn, dập tắt điếu xì gà rồi cười cười với hắn:
“Trọng bác sĩ mấy ngày nay dường như đã trải qua những ngày không tệ ở Đào Dương.” Trọng Cao Dật không dám trả lời, vẫn giữ thái độ trầm mặc như thường lệ.
Ánh mắt Cố Minh Trì dần trở nên lạnh lẽo: “Ta không cần biết trong lòng ngươi nghĩ gì, mạng của ngươi là của ta, lão bản của ngươi vĩnh viễn họ Cố, không phải họ Tô.”
Chương 66: Ngươi chính là hưởng thụ ở Đào Dương đã quen, nuôi một thân bệnh yếu ớt
Vào ngày thứ hai Trọng Cao Dật trở lại Đông Khu, Cố Minh Trì liền gọi điện thoại tới 'ân cần thăm hỏi':
“Tô Lão Bản quả là rất biết thu mua lòng người, đừng nói là Trọng thầy thuốc, ngay cả công nhân vận chuyển ta phái đến chỗ ngươi trở về cũng đều nói ngươi xinh đẹp, lòng lại tốt.”
Tô Đào đang bận cho đám thú cưng ăn:
“Cố Lão Bản có việc gì cứ nói thẳng, nếu chỉ đơn thuần nghi ngờ ta muốn đào góc tường nhà ngươi, thì cuộc gọi này kết thúc ở đây đi. Người là người của ngươi, giữ không tốt để chạy mất cũng là trách nhiệm của ngươi, đừng đổ lên đầu ta.”
Giọng Cố Minh Trì trở nên lạnh lùng:
“Tô Đào, ta không cần biết ngươi nghĩ thế nào, nhưng ta hy vọng ngươi không vượt quá giới hạn, duy trì quan hệ hợp tác hữu hảo. Như vậy ta vẫn có nước để dùng, ngươi cũng có thầy thuốc để nhờ, ngươi thấy sao?”
Tô Đào lập tức dừng động tác trong tay:
“Ngươi đang uy hiếp ta? Ta chỉ cho Trọng Cao Dật đãi ngộ hợp lý, chứ không hề thật sự muốn lợi dụng điểm này để đào hắn từ chỗ ngươi về. Nếu ta thật sự muốn làm vậy, ta đã bao trọn gói ăn ở cho hắn, còn có thể cho hắn nhiều đãi ngộ và quyền lợi hơn mà ngươi không cho được, nhưng ta không làm như vậy.” “Cố Minh Trì, xin ngươi đừng dùng lòng dạ hẹp hòi của ngươi để phỏng đoán suy nghĩ của ta. Ta dù có muốn nhân tài, cũng sẽ mời chào bằng con đường quang minh chính đại. Ngươi nếu thật sự sợ người chạy mất, vậy bây giờ chúng ta kết thúc hợp tác, đừng để Trọng bác sĩ tới nữa, việc này còn hữu dụng hơn là uy hiếp ám chỉ ta, một lần làm xong cả đời nhàn hạ!”
Nói xong nàng liền cúp điện thoại.
Cố Minh Trì mặt âm trầm hỏi Trọng Cao Dật đang đứng bên cạnh:
“Mấy ngày ngươi ở Đào Dương, Tô Đào có hứa hẹn cho ngươi lợi lộc gì không?”
Trọng Cao Dật thiếu chút nữa là thề với trời: “Trừ đãi ngộ sinh hoạt hàng ngày giống như các nhân viên khác, thì không có bất kỳ phúc lợi hay hứa hẹn nào khác. Nàng chưa từng tìm ta nói chuyện riêng, đều bảo ta có chuyện gì thì tìm quản lý của nàng.” Sắc mặt Cố Minh Trì hòa hoãn đôi chút, hừ lạnh một tiếng: “Vậy ra nàng không nói dối ta.” Lại nghĩ đến những lời nói thẳng thắn tự chứng minh trong sạch của nàng vừa rồi, lại thêm mấy phần khó chịu, đúng là đã trách lầm nàng rồi.
Trọng Cao Dật biết hắn có tính chiếm hữu cực mạnh, người và đồ vật thuộc về hắn, dù hắn không thèm, cũng không cho phép người khác động vào dù chỉ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận