Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 41

Mai Hoằng Ý cảm thấy mình không chỉ mắt già nhanh mờ, mà tai cũng hơi nghễnh ngãng, vậy mà giữa thời buổi này lại có thể nghe được một cô bé sinh ra trong thời tận thế nói rằng muốn một mái nhà thoải mái dễ chịu để ở, chứ không phải một căn nhà nhỏ bé có thể nhét được nhiều người. Nhưng hắn chỉ mong mình cứ lãng tai như vậy mãi: “Đúng vậy.” Tô Đào nở nụ cười rạng rỡ, giữa tiết trời tháng tư này làm lu mờ cả cảnh tượng u ám của tận thế.
**Chương 35: Gia viên lý tưởng của Tô Đào**
“Đến rồi, Mai lão tiên sinh.” Mai Hoằng Ý được khiêng xuống, ngẩng đầu nhìn bức tường cao cùng lưới điện:
“Lâu rồi ta không ra khỏi cửa, nơi này từ lúc nào lại có một mảnh đất lớn như vậy? Bức tường này có chắc chắn không?”
Tô Đào nói: “Chắc chắn lắm, lại còn có hệ thống báo động, hễ có Zombie hoặc người lạ cố tình xâm nhập mà chưa được phép, đều sẽ bị điện giật đồng thời sẽ báo cho ta biết ngay lập tức, về mặt an toàn thì tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Mai Hoằng Ý rất bất ngờ: “Vậy chỗ này của ngươi còn tốt hơn cả hệ thống phòng ngự Đông Dương đã hoàn thiện hai mươi năm sao? Vậy mà không bị trưng thu à? Hẳn là có không ít người nhòm ngó lắm nhỉ.”
Tô Đào mỉm cười: “Tạm thời vẫn chưa có ai dám có ý đồ gì với nơi này.”
Lão nhân lập tức không hỏi tiếp về chủ đề này nữa, đã hiểu ra, là có bối cảnh, có quan hệ, dù có kẻ muốn làm bậy cũng phải kiêng dè.
Hắn lại nhìn về phía những căn phòng xây dựng có vẻ sơ sài bên trong và những mảnh đất trống xung quanh rồi hỏi:
“Sao phòng ốc lại xây chen chúc hết vào một chỗ thế này, liệu có phòng nào bên trong đón được ánh sáng mặt trời không?”
Tô Đào xấu hổ: “Lúc xây ta không nghĩ nhiều như vậy, quả thực có một vài phòng không có cửa sổ...”
Nhưng dù sao thì, đa số khách trọ cũng chẳng quan tâm đến điều này, có một chỗ ở đã là tốt lắm rồi.
Nhưng dự định ban đầu của nàng không phải là sinh tồn, mà là sinh hoạt!
Mai Hoằng Ý nói: “Nào, đẩy ta đi dạo một vòng xem.” Tô Đào và Trang Uyển hai người thay nhau đẩy xe lăn cho hắn đi dạo một vòng quanh Đào Dương.
Mai Hoằng Ý dường như rất hài lòng: “Đào nha đầu, chỗ của ngươi là một nơi tốt, đất đai bằng phẳng, lại đều là đất tốt, toàn bộ khu đất đều hướng Nam, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, không xây được khu cộng đồng cỡ lớn, nhưng một khu dân cư xinh đẹp thì vẫn có thể cân nhắc.”
Tô Đào gật đầu: “Ngài có ý tưởng gì cứ nói thẳng ạ.”
“Ngươi có dự trù kinh phí không? Nguồn cung vật liệu xây dựng đã tìm xong chưa? Rồi còn công nhân, kỹ sư nữa, xây xong rồi còn cần người bảo trì...”
Tô Đào kiên nhẫn đợi ông nói xong:
“Mai Lão, những việc này ngài không cần lo lắng, ngài cứ việc quy hoạch, bên ta chỉ có ba yêu cầu: thứ nhất, quy hoạch khu dân cư có thể bố trí chỗ ở cho khoảng năm trăm người; thứ hai, cần có các công trình phụ trợ như nhà ăn, ký túc xá, công viên; thứ ba, để dành lại hai khu đất trống.”
Hai khu đất trống này nàng định dùng để xây trường học hoặc bệnh viện gì đó.
Dù là thời tận thế cũng không thể để bọn trẻ đánh mất tri thức.
Nhưng vẫn chưa đủ, Đào Dương vẫn còn quá nhỏ, chỉ có thể tạm thời giữ lại ý định đó, đi một bước tính một bước.
Mai Hoằng Ý chần chừ: “Không cần cân nhắc gì khác sao? Vậy ta cứ quy hoạch theo tiêu chuẩn của khu dân cư thương mại cao cấp trước tận thế nhé, nếu ngươi không xây nổi thì đừng trách ta đó.”
Tô Đào cười toe toét để lộ hai hàm răng trắng nhỏ: “Đương nhiên rồi, mặt khác, ngài có thể lên quy hoạch cho khu dân cư trước, những thứ còn lại thì từ từ thiết kế sau, bây giờ ta đưa ngài đi xem kiểu dáng các căn phòng bên trong.”
“Đào Dương hiện tại chỉ có khoảng 30 phòng, loại nhỏ hơn này là phòng đơn, loại có ban công bốn mét vuông và phòng tắm riêng là phòng đôi, còn có một loại diện tích lớn hơn một chút, gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh và có ban công sáu mét vuông, à, căn này là chuẩn bị cho ngài.”
Mai Hoằng Ý đẩy gọng kính, khom lưng nhìn căn hộ độc lập sạch sẽ gọn gàng trước mắt vừa được sửa sang lại, đôi mắt già nua dần đục ngầu và cay xè.
“Chà, ta thân già này sắp xuống lỗ rồi, ở phòng tốt thế này lãng phí quá, Đào nha đầu, ngươi chuẩn bị cho ta căn phòng nhỏ hay nhà kho nào đó là được rồi, lỡ ngày nào đó ta chết trong căn phòng tốt đẹp này, thì xúi quẩy lắm.”
Trang Uyển nghe mà sống mũi cay cay, đôi mắt lưng tròng nhìn Tô Đào.
Nàng nhớ tới người cha già đã qua đời của mình.
Tô Đào sợ nàng bật khóc ngay tại chỗ, bèn nói cứng rắn:
“Hôm nay ngài ở cũng phải ở, không ở cũng phải ở, không còn phòng đơn dư thừa đâu. Nếu ngài cứ khăng khăng không chịu, ta đành phải chọn một người xui xẻo nào đó đuổi hắn ra ngoài, để nhường phòng đơn cho ngài ở.”
Mai Hoằng Ý nghẹn lời.
Nha đầu này thật là bá đạo quá.
Trang Uyển bật cười thành tiếng, vừa cười vừa đẩy lão nhân đi vào, vừa lựa lời khuyên:
“Lão tiên sinh, Tô Lão Bản của chúng ta không thiếu một hai căn phòng nhỏ này đâu, ngài ở thoải mái, hài lòng thì mới có thể thiết kế cho chúng ta một gia viên xinh đẹp được chứ ạ, vả lại, Tô Lão Bản của chúng ta không có lý nào lại để cho mọi người đều được ở tốt, mà riêng ngài, vị công thần đã bỏ nhiều công sức cho Đào Dương chúng ta, lại phải ở trong nhà kho chứ.”
“Ngài cũng đừng làm khó nàng nữa, cứ ở cho tốt, lát nữa sẽ tìm một người hộ lý chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho ngài...”
Quan Tử Ninh ở phía sau bĩu môi, nói nhỏ:
“Trang Uyển trước kia thật thà nhút nhát biết bao, bị ngươi ảnh hưởng mà giờ mồm mép lanh lợi như vậy, chậc chậc.”
Tô Đào giả vờ muốn đá nàng.
Quan Tử Ninh nhanh chóng vặn eo né đi, hừ một tiếng rồi chuồn mất.......
Mai Hoằng Ý nhiệt tình làm việc tăng vọt, ngày thứ ba đã giao cho Tô Đào một bản phác thảo sơ bộ bản vẽ phối cảnh quy hoạch khu dân cư.
“Đào nha đầu, ba nghìn mét vuông vẫn là quá nhỏ, trước tận thế, một khu dân cư đã chiếm diện tích 10 vạn mét vuông rồi, ba nghìn mét vuông này của ngươi cũng chỉ xấp xỉ đủ xây một siêu thị cỡ trung thôi.”
“Để đảm bảo khu dân cư không quá chen chúc, các công trình phụ trợ bắt buộc phải giảm bớt, công viên mà ngươi muốn thì tạm thời đừng nghĩ tới, muốn đi dạo thì cứ đi trong khu vực cây xanh dưới lầu là được rồi.”
Tô Đào và Trang Uyển đồng thời lộ vẻ tiếc nuối.
Trước kia còn cảm thấy ba nghìn mét vuông đã là rất lớn, hóa ra theo tiêu chuẩn trước tận thế, cũng chỉ đủ xây một cái siêu thị thôi à.
Còn việc 10 vạn mét vuông chỉ để xây một khu dân cư, thì Tô Đào càng khó mà tưởng tượng nổi.
“Ta mới tạm thời quy hoạch xong hình dáng khu dân cư thôi, để ta giảng sơ qua cho ngươi một chút.”
“Ba loại phòng này nên tách ra xây thành các tòa nhà khác nhau, phòng đơn thì làm thành dãy liên kế, mỗi tầng có hành lang chạy dọc ở giữa, phòng ở bố trí hai bên, như vậy mỗi phòng đều có thể có cửa sổ. Mỗi tầng tốt nhất nên có phòng giặt riêng và ban công chung, để thuận tiện cho sinh hoạt hàng ngày.”
“Phòng đôi cũng tương tự như phòng đơn, có thể bỏ ban công chung ở mỗi tầng, chỉ cần giữ lại phòng giặt đồ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận