Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 69

Thời Tử Tấn nghe những lời kỳ quặc này đã cảm thấy buồn cười: “Vậy ta chủ động cầu hòa có được hay không?” Tô Đào mắt sáng lên: “Ngươi đây là đồng ý?” “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta còn muốn suy nghĩ thêm, chỉ là tạm thời hòa hảo thôi.” Tô Đào lại ỉu xìu: “Vậy ta từ chối ngươi chủ động cầu hòa.” Thời Tử Tấn cũng không so đo: “Ta đơn phương cầu hòa, ngươi có quyền từ chối, hiện tại ta đưa ngươi đến cửa phòng, đi thôi đại tiểu thư.” Tô Đào kỳ quái đến cửa, đuổi hắn: “Ngươi đi đi, ngày mai không được phép gửi tin cho ta hay không được phép nói chuyện với ta, biết không?” Đáp lại nàng là lời chúc ngủ ngon của Thời Tử Tấn.
Ngày hôm sau, Tô Đào tỉnh dậy người đầy mồ hôi, vừa xuống giường liền vội vàng đi tắm.
Ra ngoài, nàng cau mày nhìn ra cửa sổ, chưa đến tám giờ mà mặt trời đã lớn khủng khiếp, giống như một cái bóng đèn lớn chiếu vào khiến người ta không mở mắt nổi, khô nóng, khô nóng.
Bây giờ mới đầu tháng năm mà đã nóng như vậy, đợi lúc nàng cùng đội khai hoang lên đường, chẳng phải sẽ càng nóng hơn sao?
Đám mèo Miêu Miêu kêu khát, chạy tới điên cuồng cọ chân nàng, Tô Đào vội vàng đổ đầy nước vào chậu nước đã cạn cho chúng nó.
Sau đó lại lấy chút thịt heo cuối cùng từ trong tủ lạnh ra rã đông, cắt thành miếng nhỏ đút cho chúng nó ăn.
Cho ăn xong, Đen hạt vừng vẫn còn kêu, giống như đang gọi “Mẹ”, vừa kêu vừa nằm trên mặt đất ưỡn bụng làm nũng.
Bạch Chi Ma ôm chân nàng điên cuồng liếm, mắt to tròn xoe chỉ thiếu điều viết lên chữ “Đói” vô cùng đáng thương.
Tô Đào muốn kêu cứu mạng, lấy sữa dê ra định thương lượng: “Bé ngoan, các ngươi uống chút sữa được không? Mẹ thật sự hết thịt rồi.” Bạch Chi Ma lại gần ngửi ngửi, tỏ vẻ không hứng thú, tiếp tục ôm chân nàng kêu rên, giống như đứa trẻ mồ côi đáng thương.
Thương lượng không thành, Tô Đào đành thỏa hiệp.
Xem ra nàng phải kiếm điểm cống hiến để đổi thịt lấp đầy bụng cho chúng nó rồi.
Hơn nữa, con quân khuyển già cũng sắp được đưa tới, cũng là một kẻ ăn thịt.
Ba cái miệng ăn đó.
Tô Đào ôm mèo xuống lầu, chuẩn bị mang đến ký túc xá. Vừa xuống đến lầu hai liền nghe có người cãi nhau, xem chừng còn rất dữ dội, hầu hết các nhà ở lầu hai, lầu ba đều tham gia vào cuộc chiến.
Một vài người thuê nhà mà trong ấn tượng của nàng vốn rất nhã nhặn lịch sự cũng đều nhao nhao mặt đỏ tía tai.
Chỉ có một đôi chị em đứng ở một bên không tham gia.
Tô Đào nhớ ra họ, chính là đôi chị em cẩn thận dè dặt mà Trang Uyển từng nói với nàng, vì tin tức tiêu cực về Đào Dương nên đã hỏi có thể chỉ thuê một tháng căn hộ một phòng ngủ một phòng khách hay không, còn tên gì thì nàng không nhớ rõ.
Nàng hỏi hai chị em: “Chuyện này ồn ào cái gì vậy?” Trả lời nàng là cô em gái trông chỉ khoảng mười mấy tuổi, mắt nhìn xuống đất: “Chúng tôi cũng không biết, chúng tôi vừa mới tới.” Nhìn thấy hai con mèo trong lòng Tô Đào, hai chị em đồng thời mắt sáng lên, có vẻ muốn sờ thử, nhưng chưa kịp hành động.
Đen hạt vừng đột nhiên nhe răng với hai người họ, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ cảnh cáo.
Bạch Chi Ma dúi đầu vào lòng Tô Đào, móng vuốt nhỏ ôm lấy cổ nàng, tai cụp xuống không dám động đậy.
Hai chị em bị dọa lập tức lùi lại một bước.
Tô Đào tưởng hai con mèo sợ người lạ, vỗ về trấn an vài cái, đứng xa ra một chút thì chúng liền bình tĩnh lại.
Nàng dừng chân nghe một lúc nội dung mọi người cãi nhau, phát hiện nguyên nhân chỉ là một bao rác không ai nhận.
Trời nóng quá nên mọi người hỏa khí cũng lớn theo nhỉ.
Nàng không quản nhiều nữa, chỉ cần không đánh nhau là được, liền ôm mèo đi đến phòng làm việc.
Trang Uyển nghe chuyện này, chợt nhớ ra: “Gần đây mọi người đúng là hỏa khí lớn thật, bên lầu một cũng xảy ra hai vụ cãi vã rồi. Còn có người thuê nhà cứ kéo ta đi làm chứng, ta đến nơi mới biết là không biết quần áo nhà ai trên lầu rơi xuống, vắt lên ban công của một người thuê nhà tầng dưới, chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà ầm ĩ cả lên.” Tô Đào im lặng: “Đợi mấy ngày nữa lắp đặt điều hòa trung tâm, hạ hỏa cho bọn họ thôi.” Đen hạt vừng và Bạch Chi Ma đã bình thường trở lại, lại chạy tới quấn lấy Trang Uyển, há miệng đòi ăn.
Vừa lúc Thích A Di đến báo cáo công việc, hai đứa nhỏ lông lá này dường như biết dì ấy là người lần trước mang thịt đến, lập tức chạy tới gần gũi Thích A Di.
Trang Uyển cười hỏi Tô Đào: “Ngươi ngược đãi chúng nó à, trông như ma đói vậy.” Tô Đào bèn kể lại chuyện hết thịt cho nàng nghe, rất là bất đắc dĩ.
Trang Uyển nghe xong: “Ta có nhiều điểm cống hiến, sao ngươi không tìm ta? Ta bây giờ ăn ở đều tại Đào Dương, điểm cống hiến ngược lại không dùng đến. Chồng ta, nhà ta hổ con... lúc rời căn cứ họ đã bồi thường cho ta rất nhiều điểm cống hiến, ta đều chưa dùng mấy, ngươi muốn thì ta cho ngươi hết.” Tô Đào vội vàng xua tay: “Ta không lấy không của ngươi đâu, lấy không ta ngủ không yên. Sau này tiền thuê nhà của ngươi cứ dùng điểm cống hiến để trừ đi.” Trang Uyển nghĩ vậy cũng được: “Vậy 60.000 đồng liên bang kia ta đổi thành 2000 điểm cống hiến cho ngươi.” “...Tỷ tỷ, ngươi có nhiều cũng không thể phung phí như vậy chứ. Dựa theo giá thị trường thì 60.000 nhiều nhất chỉ trừ được 1500 điểm thôi, ngươi cứ đưa ta 1500 là được rồi, nhiều hơn không cần đâu.” Một cân thịt heo cũng chỉ khoảng 20 điểm cống hiến, đủ cho ba cái miệng ăn rất lâu.
Hai người bận rộn làm việc một lát, xác định danh sách các phòng còn trống, còn cấp quyền hạn cho cặp vợ chồng cộng tác viên bên cục quản lý lương thực.
Cặp cộng tác viên kia nhìn thấy cửa phòng được mở ra đều trợn tròn mắt.
Nhưng có lẽ vì hai vợ chồng trả đủ tiền, nên cặp cộng tác viên chỉ làu bàu nửa phút rồi cũng bắt đầu dọn dẹp.
Sau bữa cơm chiều, Bùi Đông liền phái người lái xe đem quân khuyển tới.
Tô Đào mong đợi nhìn ra, chỉ chốc lát đã thấy có người dắt một con chó lớn màu đen đi xuống.
Chương 58: Tô Lão Bản cũng có lúc thiếu tiền?
Con chó lớn quan sát bốn phía, ánh mắt cảnh giác, vẫn còn dáng vẻ dũng mãnh thông minh ngày xưa, nhưng nhìn thân thể nó vẫn có thể nhận ra dấu vết tuổi tác.
Người tới đưa dây dắt vào tay Tô Đào, cúi chào nàng: “Hiện giao lại quân khuyển bảo vệ thành số hiệu 036 Tuyết Đao cho ngài.” Tô Đào trịnh trọng nhận lấy dây dắt, Tuyết Đao đi quanh nàng ngửi một vòng, dường như đã nhận ra mùi của nàng nên ngoan ngoãn nằm xuống bên chân nàng.
Người tới nói: “Trước khi đưa tới, Bùi Chỉ Huy đã cho nó ngửi đồ của ngài, nó rất thông minh, nhận ra người.” Tô Đào vui mừng khôn xiết, ngồi xuống xoa đầu con chó lớn, ngẩng đầu hỏi: “Nó bình thường ăn gì? Thịt tươi được chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận