Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 110

"Nói đi, có chuyện gì?" Tô Đào do dự 2 giây, rồi nói thẳng: "Ta đang rất cần một viên tinh hạch Zombie tiến hóa, ngươi có dư không, giúp ta một viên được không?"
Thời Tử Tấn hỏi: "Có thể hỏi ngươi cần nó để làm gì không?"
Đương nhiên là dùng nó để nạp tiền, giành được quyền quản lý Bàn Liễu Sơn, từ đó hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng, từ đó mở ra cửa hàng ẩn tàng, từ đó có được lưới điện để Đông Dương cũng sớm ngày có được tường thành hộ mệnh ngăn địch...
Mục đích nhiều lắm.
Nàng nói nghiêm túc: "Có viên tinh hạch này, ngươi sẽ không cần phải ra ngoài tìm vật liệu xây dựng tường thành nữa."
Mới nghe qua, tinh hạch và vật liệu xây dựng hoàn toàn là hai thứ chẳng liên quan gì đến nhau (bắn đại bác cũng không tới).
Nhưng Thời Tử Tấn vẫn hoàn toàn tin tưởng nàng: "Được, nhưng ta cần xin phép lão thủ trưởng một chút, dù sao hai viên tinh hạch Zombie tiến hóa này trong tay ta là do tám vị liệt sĩ vừa mới dùng mạng đổi lấy."
Tô Đào run sợ trong lòng.
Dùng tám mạng người tươi sống để đổi, sức nặng này quá lớn.
Nàng nhìn về phía Bàn Liễu Sơn sau lưng, đợi khi giành được quyền quản lý nơi này, nàng cũng muốn xây một trạm tiếp tế và quán trọ. Để cung cấp chỗ dừng chân và tiếp tế miễn phí cho quân khai hoang Đông Dương mỗi khi họ làm nhiệm vụ phải đi qua đây.
Đương nhiên! Chỉ miễn phí cho bọn hắn, những người từ căn cứ khác đến đều thu phí như thường lệ!
Sáng hôm sau, Tô Đào được Thời Tử Tấn gọi lên chiếc xe việt dã quân dụng dẫn đầu, hắn đưa cho nàng một chiếc điện thoại vệ tinh, bên trong truyền đến giọng nói của lão thủ trưởng:
"Đào nha đầu?"
"Ấy, thủ trưởng gia gia, ta đây."
"Tử Tấn đã nói hết với ta rồi, ta cũng đồng ý, nhưng có một số việc ngươi cũng cần biết, tinh hạch là vô cùng vô cùng quý giá, gần như đằng sau mỗi một viên đều là câu chuyện viết bằng vô số máu tươi, nó có thể mang đến sức mạnh và hy vọng cho người sống, ta cũng hy vọng ngươi có thể trân chi trọng chi.”
Tô Đào ôm điện thoại, gắng sức gật đầu: "Ta biết."
Chỉ dặn dò nàng trân trọng, thậm chí thủ trưởng gia gia còn không hề nói muốn nàng sau này hoàn trả, tương đương với việc tặng nó cho nàng.
"Cầm đi đi, hảo hài tử, làm chuyện ngươi muốn làm."
Cúp điện thoại, Thời Tử Tấn liền đưa cho nàng một chiếc hộp gỗ nhỏ, nặng trĩu.
Tô Đào dùng hai tay nhận lấy, đặt sang một bên, rồi hướng hắn chào một kiểu quân lễ vụng về.
Thời Tử Tấn thấy buồn cười: "Vị trí tay còn không đúng." Nói rồi tiến lại gần nàng, sửa lại tư thế cho nàng: "Thân trên thẳng, tay phải nhanh chóng đưa lên theo đường ngắn nhất, năm ngón tay khép lại duỗi thẳng tự nhiên, ngón giữa chạm nhẹ vào vành mũ phía trước bên phải, cách khoảng 2 centimet chỗ..."
Tô Đào ngẩng đầu nhìn về phía cằm của hắn, nơi có một chút chân râu mới nhú, nàng bất giác đưa tay sờ sờ.
Khó xử thật...
Nam nhân bị bàn tay nhỏ mềm mại của nàng chạm vào, sững sờ một chút, rồi lùi ra xa, che giấu cảm xúc:
"Đi đi, ngươi hẳn là còn có việc phải làm."
Tô Đào ôm hộp, lại gật đầu trịnh trọng một lần nữa, rồi xuống xe chạy về phía chân núi Bàn Liễu Sơn.
Lúc này ánh nắng ban mai còn chưa quá chói mắt, nàng mở hộp ra, lấy viên tinh hạch nặng trĩu này ra, nhắm mắt lại.
【Phát hiện 1 viên tinh hạch cấp 1, đang thu thập năng lượng... Thu thập hoàn thành, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng, thành công mở khóa cửa hàng ẩn tàng —— Cửa hàng Vật liệu Xây dựng Phòng ngự】
【Chúc mừng ký chủ nhận được quyền quản lý khu vực tương ứng, xin mời đặt tên cho khu vực.】
Bàn Liễu Sơn nghe rất hay, nên không đổi.
【Đã đặt tên là Đào Dương Bàn Liễu Sơn, mời ký chủ kiểm tra và xác nhận kịp thời.】
Tô Đào trong lòng trở nên kích động, mở giao diện bản đồ của bảng hệ thống ra, quả nhiên phía trên Khu Đào Dương xuất hiện một khu vực quản lý được tô màu xanh lá —— Bàn Liễu Sơn.
Nhấp vào bản đồ Bàn Liễu Sơn, một hình ảnh 3D hoàn toàn mới xuất hiện trước mắt nàng.
Bàn Liễu Sơn chiếm diện tích 1000 mét vuông (bình), 85% diện tích là đường núi gập ghềnh, đất đai bằng phẳng có thể xây dựng cực kỳ ít.
Tô Đào quan sát giao diện một lúc, phát hiện một công cụ cải tạo địa hình, nhấp vào thì thấy có thể điều chỉnh hình dạng địa thế của cả tòa Bàn Liễu Sơn.
Nàng lập tức chọn sử dụng, san bằng ngọn núi, tạo thành một đài phẳng lớn chiếm diện tích khoảng chừng 600 mét vuông (bình).
Cân nhắc việc lên núi không dễ dàng, nàng lại xây một cầu thang bộ lên núi.
May mà ngọn núi này không cao, để lên đến đài phẳng trên đỉnh núi, leo cầu thang bộ chỉ mất khoảng mười lăm phút.
Mặc dù thời gian không quá dài, nhưng nếu có thang máy đi thẳng lên thì tốt hơn.
Hơn nữa, nếu có thang máy, nhà trọ Đào Dương còn có thể xây cao hơn, chứa được nhiều khách trọ hơn.
Chương 92: Xây dựng quán trọ Bàn Liễu Sơn
Nghĩ đến đây, Tô Đào bắt đầu tìm kiếm trong các cửa hàng hiện có của hệ thống, quả nhiên tìm thấy thang máy trong cửa hàng trang trí nội thất cấp hai.
Nhưng để nâng cấp cửa hàng trang trí nội thất lên cấp hai, cần tiêu tốn 200.000 đồng liên bang...
Khó khăn lắm mới tiết kiệm được 600.000, thế là bay mất toi 200.000.
Tô Đào khóc không ra nước mắt, nhưng nghĩ đến thang máy là thiết yếu, không mua không được, thế là run run tay như bị Parkinson mà nhấn xác nhận nâng cấp.
Tổng tài sản -200.000 đồng liên bang.
Biểu tượng thang máy sáng lên, từ màu xám chuyển thành trạng thái có thể mua.
Đơn giá một chiếc thang máy cũng không rẻ, cần 3000 đồng liên bang.
Tô Đào mua hai bộ thang máy, lắp đặt ngay cạnh nhà để xe bỏ hoang dưới chân núi.
Đi thang máy có thể lên thẳng đài phẳng lớn trên đỉnh núi.
Sau đó nàng lại bắt đầu tính đến việc xử lý nhà để xe bỏ hoang, để tiện cho việc khảo sát thực địa, nàng dự định đi vào trong ga-ra.
Quan Tử Ninh không yên tâm, cũng đi theo vào.
Trong ga-ra tối đen như mực, còn có mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mặt.
Tô Đào lùi lại một bước, nhớ ra trước đó Thời Tử Tấn từng nói với nàng "Cốt dực" chính là bị phát hiện ở chỗ này, nó đã từng giết rất nhiều người tại đây.
Chắc hẳn đã qua lâu như vậy, cũng sẽ không có người tốt bụng nào đến xử lý những thi thể này.
Thêm vào đó thời tiết nóng bức, thi thể liền phân hủy bốc mùi ở bên trong.
Tô Đào hoàn toàn bó tay, xem ra còn phải tốn tiền mời người đến dọn dẹp.
Hay là cứ để đó trước, xây dựng khách sạn trên đỉnh núi trước đã.
Thế là liền đi thang máy lên đỉnh núi.
Công nhận là, tầm nhìn trên núi quả thực không tệ, rất khoáng đạt, có thể nhìn thấy một khu vực lớn dưới chân núi.
Mặc dù đập vào mắt vẫn là sa mạc cát vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận