Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 107

Đầu tiên, nhất định phải có người trông nom mọi lúc mọi nơi, còn phải tạo môi trường có nhiệt độ thích hợp cho cây trồng, cung cấp đủ nguồn nước...
Nhiệt độ cao và thiếu nước đã khiến phần lớn các căn cứ từ bỏ việc trồng trọt. Một Đào Dương nhỏ bé, danh bất kinh truyền như vậy lại có thể kiên trì làm được đến mức này dưới điều kiện như thế, thật sự không dễ dàng. Điều này hoàn toàn cho thấy, Đào Dương rất rất coi trọng việc trồng trọt. Không giống Thủ An...
Ngũ Chấn lại nhìn về phía ban công nhà mình, nơi đó kết đầy cà chua đỏ rực, dâu tây thơm ngọt, dưa chuột mọng nước...
Nếu không phải ban công không đủ diện tích, lại thêm mỗi ngày phải bỏ ra rất nhiều tinh lực và dị năng để quản lý vườn hoa vô dụng kia... hắn còn muốn trồng dưa hấu, cây ăn quả. Còn muốn tự tay xây dựng một vương quốc xanh lá khiến thế nhân kinh ngạc há hốc mồm...
Lúc này Mai lão tiên sinh lại gửi tin nhắn tới: “Tiểu Chấn, ngươi đừng nhìn phòng phơi nắng của Đào Dương hiện tại vẫn còn khá nhỏ, chúng ta có kế hoạch xây dựng thêm, đến lúc đó sẽ dành riêng một khu lớn để làm vườn trồng trọt, nuôi sống vạn người không thành vấn đề.” Sau đó lại gửi tới một bản thiết kế quy hoạch vườn trồng trọt. Bản vẽ quy hoạch này mang đến cho Ngũ Chấn sự rung động không nhỏ, dựa theo bản quy hoạch này, vườn trồng trọt của Đào Dương sẽ có một hệ thống công trình sinh sản, sinh hoạt hoàn chỉnh, thậm chí còn có thể có xưởng gia công nông sản, xưởng sửa chữa máy móc nông nghiệp vân vân, đơn giản chính là một căn cứ nông nghiệp thương mại quy mô lớn như trước tận thế. Hắn nghẹn họng, trả lời: “Mai Thúc, điều đó không thể nào đâu, các ngươi đây cũng quá lý tưởng hóa rồi, làm một vườn trồng trọt lớn như vậy, cần nước, điện, nhân lực, tài lực không thể tưởng tượng nổi, cho dù là trước tận thế cũng không dễ dàng xây xong.” Mai Lão chỉ trả lời: “Nói không chừng đâu.” Nói không chừng đâu...
Tô Đào đã từng nói với hắn lời này. Cổ họng Ngũ Chấn hơi khô khốc, nhìn về phía người vợ đang nổi giận vì phụ đạo bài tập cho con trai, nuốt nước bọt, gõ xuống một dòng chữ hỏi: “Đông Dương và Đào Dương có trường học không?” Mai Lão hồi đáp: “Đông Dương có, nhưng không phải trường học thuần túy dạy văn hóa, có chút tính chất quân đội, buổi sáng học tập, buổi chiều huấn luyện. Bên Đào Dương ngược lại có kế hoạch xây trường học dạy văn hóa, nhưng ước chừng cần thời gian nhất định để chuẩn bị.” Lần này Ngũ Chấn không phản đối. Nếu chỉ xét về mức độ coi trọng giáo dục, Đông Dương và Đào Dương đã vượt xa Thủ An một khoảng lớn. Trước đó căn cứ Thủ An còn có di tích trường học, kết quả đều bị đám quân phiệt hỗn trướng này dỡ bỏ, đổi thành xưởng gia công vũ khí. Sau đó càng là không hề quan tâm đến tình trạng rất nhiều trẻ em sinh ra sau tận thế trong dân chúng Thủ An đều là mù chữ. Quân phiệt tự mình có tiền có thế, mời lão sư từ bên ngoài về dạy một kèm một cho con cháu mình. Những người bình thường như bọn hắn, muốn cho con cái có văn hóa, thì phải vừa làm việc, vừa bỏ ra thời gian dài và tinh lực để dạy bảo con. Không có tài liệu giảng dạy phù hợp, không có cách dạy học hệ thống, thậm chí thiếu thốn đồ dùng học tập và giáo cụ, đây cũng là nguyên nhân người vợ ở nhà thường xuyên suy sụp.
Ngũ Chấn lần đầu tiên cảm thấy, dường như cuộc sống an ổn ở Thủ An cũng không tốt đẹp như mình tưởng tượng. Lúc này, người vợ vừa nổi trận lửa vì dạy con học bài đi ra, nhìn thấy hắn liền bắt đầu giận chó đánh mèo: “Nó cũng là con của ngươi chứ không phải con của một mình ta, nó năm nay đã tám tuổi rồi! Tên mình cũng không biết viết, phép cộng trừ trong phạm vi mười dạy hơn nửa năm rồi mà vẫn làm không đúng! Ta thật sự sắp phát điên rồi.” “Ngũ Chấn, ngươi không sốt ruột sao được? Trước tận thế cả nhà chúng ta đều là cao tài sinh, ba của ngươi còn là giáo sư đại học, kết quả cháu trai của ông ấy lại là một đứa mù chữ!” Người vợ suy sụp cuộn mình trên ghế sô pha, không bao lâu sau truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào. Ngũ Chấn nghe mà cảm thấy rất khó chịu, lại cúi đầu nhìn đoạn trò chuyện với Mai Thúc, hít sâu một hơi nói: “Lão bà, chúng ta dọn nhà đi, dọn đến Đào Dương.” ------------------------------------- Trạm tiếp tế nơi đội xe dừng chân náo nhiệt hơn Tô Đào tưởng tượng rất nhiều. Các đội vận chuyển, thương đội qua lại, cùng với nhân viên quân đội của các căn cứ lớn cũng sẽ nghỉ ngơi và tiếp tế ở nơi này. Thậm chí còn có lữ điếm vẻ ngoài đơn sơ, dựa vào bên phải là một trạm xăng dầu nhỏ rách nát, ven đường còn có đủ loại người muôn hình muôn vẻ bày quầy bán hàng, toàn bộ trạm tiếp tế người đến người đi, vô cùng huyên náo.
Mấy người Tô Đào vừa xuống xe khỏi khu vực đóng quân của đội xe mình, liền bị một tiểu nhị chào khách của khách sạn tinh mắt tiếp cận: “Ba vị dừng chân ạ? Tiệm chúng tôi có cung cấp nước nóng và đồ ăn thức uống, có nhà vệ sinh riêng, có phòng tắm rửa, ba vị đi đường mệt nhọc, không bằng đến tiệm chúng tôi ở một đêm, tắm nước nóng thư thái, gọi chút đồ ăn, nghỉ ngơi cho khỏe rồi ngày mai hãy lên đường.” Tô Đào tò mò hỏi: “Một đêm bao nhiêu tiền? Nước và đồ ăn tính thế nào?” Tiểu nhị thấy bọn họ ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, cũng không có vẻ xanh xao vàng vọt, trong lòng đoán họ là khách không thiếu tiền, đảo mắt một vòng, lộ ra nụ cười ân cần: “Một đêm 8000 đồng liên bang, còn nước thì, ngài cũng biết, gần đây thiếu thốn ghê gớm, chi phí của chúng tôi cũng cao, cho nên tính phí theo mỗi 500 ml là 12,000 đồng liên bang...” Tô Đào nghẹn họng nhìn trân trối, thầm nghĩ đây là cướp tiền sao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở nơi trước không tới làng sau không tới quán này, người thật sự có nhu cầu về nước và thức ăn, có lẽ cũng sẽ cắn răng mà mua.
Quan Tử Ninh mặt lạnh lùng tháo kính râm và mũ lính của mình xuống: “Ngựa Lớn P·h·áo, ngươi nhìn xem ta là ai? Dám chặt chém người của ta ở đây hả?” Tiểu nhị thấy rõ mặt nàng, sợ đến lùi lại một bước, lát sau gãi đầu cười ngượng: “Quan Tả, là ngài ạ, không nhận ra, ha ha, hai vị này lạ mặt quá, ta sai rồi, ta biến đây.” Nói xong cũng như bôi dầu vào lòng bàn chân, chuồn đi mất.
Tô Đào nhìn về phía Quan Tử Ninh: “Ngươi rất quen người ở đây à?” Quan Tử Ninh gật đầu: “Quen, mỗi lần làm nhiệm vụ cùng thiếu tướng đều phải đi qua nơi này. Trạm tiếp tế này là trạm duy nhất trong phạm vi trăm dặm, hầu như tất cả đội ngũ đều phải dừng lại tu chỉnh ở đây, dần dà liền qua lại thân quen với người nơi này.” “Ngựa Lớn P·h·áo vừa rồi là kẻ chuyên chào khách cho lữ điếm bên này, quen thói nhìn mặt bắt hình dong, chặt chém khách càng nhiều thì hắn được hưởng hoa hồng càng cao. Sau khi bị ta dạy dỗ một lần, hễ thấy người Đông Dương chúng ta đến là hắn sẽ đi đường vòng.” Tô Đào hỏi: “Vậy giá hợp lý ban đầu là bao nhiêu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận