Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 113

Hạt Vừng Đen ngược lại cứ lượn qua lượn lại cọ vào nàng, muốn Tô Đào chơi với nó. Tuyết Đao liếm xong Hạt Vừng Đen, lại chui xuống gầm bàn tha Bạch Chi Ma ra liếm, biểu đạt ý tương tư của mình. Mai Lão thấy vậy cười ha hả, bỗng nhiên có cảm giác thỏa mãn như con cháu quây quần bên gối.
Tô Đào hỏi hắn: “Chân ngài cảm thấy thế nào rồi?” Mai Lão nói: “Chú ý nhìn đây, cho ngươi xem ta biểu diễn một chút.” Chính hắn vịn vào lan can xe lăn, vậy mà run rẩy đứng lên được. Liễu Phán Phán thấy vậy lo lắng, định tới đỡ hắn, nhưng bị hắn từ chối. Chính hắn kiên trì đứng vững 3 giây, rồi nở nụ cười như Lão Ngoan Đồng với Tô Đào:
“Thế nào?” Liễu Phán Phán vội vàng đỡ hắn ngồi xuống.
Tô Đào giơ ngón tay cái với hắn: “Ngài là nhất.”
**Chương 94: Bùi Đông tra khảo linh hồn, Đào Dương tốt, hay là Đông Khu tốt?**
Mai Lão vui vẻ nói: “Là công lao của bác sĩ Trọng, hắn là một bác sĩ giỏi a. Lần trước Bạch Chi Ma từ trong tủ của ta nhảy xuống, bị trượt chân, đập vào bàn trà, chúng ta đưa đến cho bác sĩ Trọng, hắn đều kiểm tra tỉ mỉ, cũng may không có chuyện gì.” Tô Đào gãi cằm Bạch Chi Ma: “Nghịch ngợm.” Bạch Chi Ma kêu "meo ô" một tiếng, nằm nghiêng lộ ra cái bụng trắng nõn.
Mai Lão lại nói: “Đúng rồi, lần này hắn đến còn mang theo ít sách y học ngoại khoa. Bình thường lúc phòng khám không có bệnh nhân, liền dẫn Thần Hi đọc sách. Ta thấy, hắn cảm thấy Thần Hi là hạt giống tốt, muốn bồi dưỡng đó.” Tô Đào nhìn về phía Trang Uyển: “Thật vậy sao?” Trang Uyển có chút ngượng ngùng: “Đúng vậy, trước tận thế bác sĩ Trọng là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Đại học Y khoa Thủ Đô. Sau khi Thần Hi biết được, liền bám lấy hắn mấy lần, nói là muốn học. Bác sĩ Trọng có lẽ bị nàng làm phiền không chịu nổi nên đã đồng ý.” Tô Đào rất vui mừng: “Đứa nhỏ Thần Hi này thật thông minh, biết tìm lão sư cho mình.” Lại còn miễn phí.
Thần Hi sau này sẽ có tiền đồ.
Mai Lão cũng khen Thần Hi vài câu, rồi bỗng nhiên đổi chủ đề: “Đào nha đầu, ta đây không phải còn ba suất sao? Ta muốn dùng cho gia đình ba người nhà Ngũ Chấn, để bọn hắn từ Thủ An chuyển đến Đào Dương ở, ngươi thấy thế nào...” Tô Đào vô cùng kinh ngạc: “Ngũ Chấn đồng ý rồi sao?” Mai Lão thở dài một hơi: “Đồng ý rồi. Bản thân hắn thì muốn tới, nhưng lão bà hắn thì không chịu. Hai vợ chồng vì chuyện này mà cãi nhau mấy ngày rồi. Cuối cùng hắn cứng rắn lên, nói rằng một mình hắn cũng sẽ đến. Lão bà hắn nghe vậy, lúc này mới chịu thỏa hiệp.” Tô Đào nhớ lại thái độ trước đây của Ngũ Chấn ở Thủ An, vô cùng kiên quyết, sao chưa đến một tuần đã thay đổi rồi? Nàng hỏi: “Có phải ngài đã nói gì với Ngũ Chấn không? Sao hắn lại đồng ý? Chẳng phải hắn cảm thấy mình sống ở Thủ An rất tốt sao?” Mai Lão thành thật nói: “Cũng chỉ kể tình hình ở Đào Dương chúng ta thôi. Ta thật lòng hy vọng hắn có thể đến. Thủ An không yên ổn, quân phiệt coi mạng người như cỏ rác, ta sợ lão hữu của ta chỉ có một đứa cháu độc nhất như vậy cũng mất đi, đến lúc ta chết xuống dưới đó cũng không biết ăn nói sao với lão hữu.” Tô Đào lại giơ ngón tay cái lên: “Ngài đã giúp ta một việc lớn. Ngũ Chấn chắc là chưa nói với ngài rằng hắn sở hữu dị năng, hơn nữa còn là dị năng vô cùng quý giá, có thể nâng cao đáng kể sản lượng nông nghiệp.” “Lúc trước gặp hắn, ta đã nghĩ muốn hắn chuyển đến Đào Dương ở, sau này giao vườn trồng trọt cho hắn quản lý, mang lại vụ mùa bội thu cho mọi người. Ta còn chưa kịp hành động thì ngài đã thuyết phục được hắn đến đây rồi. Ngài thật lợi hại.” Mai Lão quả thật không biết chuyện này, kịp phản ứng lại thì cười ha hả: “Đây chính là duyên phận. Có điều hắn phải xử lý một số chuyện ở Thủ An xong mới đến được. Ta đoán bên quân phiệt sẽ không dễ dàng thả hắn đi đâu.” Tô Đào gật đầu: “Cũng không vội, chờ hắn xử lý xong xuôi mọi việc đã.”
Trở lại phòng mình, nhìn bài trí đồ đạc quen thuộc, Tô Đào ngửa người nằm dài trên ghế sô pha thư giãn, mệt quá, hay là ngày mai ban ngày lại đến khách sạn Bàn Liễu Sơn xem sao. Nàng hỏi Lâm Phương Tri: “Phương Tri, sắp tới ngươi có dự định gì không?” Thực ra theo quy củ, sau khi nhiệm vụ kết thúc, Lâm Phương Tri phải trở về bộ phận hậu cần. Nhưng Tô Đào nuôi hắn đã nảy sinh tình cảm, muốn tìm cách giữ người lại. Nhưng điều kiện tiên quyết là chính Lâm Phương Tri cũng phải đồng ý, cho nên nàng muốn hỏi ý định của hắn.
Lâm Phương Tri ngẫm nghĩ một lát, rồi bật ra bốn chữ như nhảy hạt đậu: “Cùng ngươi, cùng nhau.” Tô Đào cười rộ lên: “Vậy thì tốt. Qua mấy ngày ta tìm lão sư cho ngươi, chúng ta học đọc sách viết chữ trước được không?” Lâm Phương Tri nghe nói đến đọc sách viết chữ, ngược lại không hề phản đối, thậm chí còn có chút mong chờ, liền gật đầu thật mạnh.
Một đêm trôi qua yên bình.
Sáng sớm tỉnh dậy đã gần mười một giờ, ngủ trong phòng mình thật là thoải mái, nàng còn không muốn rời giường. Nhưng một cuộc điện thoại của Bùi Đông khiến nàng lập tức tỉnh táo hẳn lên, ngồi bật dậy.
“Lúc nãy thiếu tướng nói với ta, lô thiết bị y tế này có thể lấy được cũng có công của ngươi. Lát nữa ta đến đón ngươi, ngươi lựa chọn một ít từ trong đó mang về Đào Dương đi.” “Tốt! Ta có thể dẫn theo một người không? Ta không rành về các thiết bị này lắm, muốn tìm người có chuyên môn đến chọn.” Bùi Đông biết nàng đang nói đến Trọng Cao Dật, suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Cúp điện thoại, Tô Đào nhanh chóng rửa mặt xong, xuống lầu gọi Trọng Cao Dật, người đang có buổi khám bệnh cuối cùng ở Đào Dương, rồi lên xe của Bùi Đông.
Tô Đào nhoài người trên lưng ghế trước, ló đầu ra, cười híp mắt hỏi thăm: “Bùi Tả, lâu rồi không gặp.” Bùi Đông gật đầu: “Tinh thần không tệ. Chúc mừng ngươi đã thuận lợi trở về.” Nói xong, nàng nhìn Trọng Cao Dật qua gương chiếu hậu: “Bác sĩ Trọng, cảm giác của ngài về hai lần đến Đào Dương này thế nào?” Trọng Cao Dật biết nàng và Cố Lão Đại là đối thủ không đội trời chung, tự nhiên có chút e sợ nàng, cân nhắc rồi nói: “Đào Dương rất tốt, Tô lão bản tiếp đãi cũng rất chu đáo, Trọng mỗ vô cùng cảm kích.” Bùi Đông thản nhiên hỏi: “Đào Dương tốt, hay là Đông Khu tốt?” Quả thực là một câu tra khảo linh hồn, nói Đào Dương tốt chẳng khác nào phản bội Cố Lão Đại. Ngay trước mặt hai người của Đào Dương, nếu nói Đông Khu tốt thì hắn chắc chắn cũng không nhận được kết quả tốt đẹp gì. Trọng Cao Dật trán đổ đầy mồ hôi, hồi lâu sau, đành nói thật lòng: “Bùi Phó Quan, ngài đừng làm khó ta nữa. Ta chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, không có quyền lựa chọn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận