Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 62

Sau khi làm xong toàn bộ đài phun nước, tiểu kim khố của Tô Đào chỉ còn lại hơn ba vạn đồng liên bang. Mặt khác, đài phun nước mỗi tháng còn phải trả 6000 đồng liên bang tiền nước và phí khử trùng, hệ thống sẽ sắp xếp thay nước và khử trùng ba ngày một lần.
Kiểm tra lại chi tiết lần cuối, Tô Đào vô cùng hài lòng, chỉ cần nàng thao tác trên hệ thống là có thể đóng mở đài phun nước. Vừa mở bốn đài phun nước ở góc, Tô Đào lập tức cảm giác được nhiệt độ không khí xung quanh giảm đi không ít, đón gió đêm vô cùng mát mẻ.
Hai cái nhóc con vẫn đang ở bên cạnh ao dùng móng vuốt nhỏ múc nước uống.
Trở lại lầu trọ, Tô Đào tranh thủ thời gian sửa sang lại căn hộ duy nhất có hai phòng ngủ một phòng khách. Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách có tổng diện tích 120 mét vuông, có phòng bếp, phòng khách, ban công, toilet độc lập, hai phòng ngủ kèm theo một phòng thay đồ, có thể nói là loại hình căn hộ rộng rãi và đầy đủ nhất trong tất cả các loại.
Cân nhắc đến việc mẫu thân của Sầm Thiên Kiêu lớn tuổi, chân không tiện lắm, Tô Đào dứt khoát đổi gian phòng của mình với căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách này, đặt nó ở lầu một của lầu trọ số 2. Tô Đào còn nhớ rõ a di thích nấu cơm, nên đã dựa theo tiêu chuẩn phòng bếp trước tận thế, bố trí đầy đủ bếp lò, lò nướng, lò vi sóng và các loại đồ điện gia dụng khác.
Hai phòng ngủ đều có ánh sáng rất tốt, đều được bố trí giường đôi, phòng lớn hơn một chút dành cho a di, trên cửa sổ lồi còn đặt bàn trà nhỏ, bình thường có thể uống chút trà ngắm phong cảnh. Phòng thay đồ đặt tủ đứng và tủ chứa đồ cao đến nóc, năng lực trữ vật tối đa.
Những phòng khác về cơ bản đều được cải tạo lại sạch sẽ theo tiêu chuẩn của căn hộ một phòng ngủ một phòng khách.
Toàn bộ việc sửa sang tốn hết 12000 đồng liên bang, hệ thống phán định tiền thuê nhà theo quý là 80.000 đồng liên bang, số người ở nhỏ hơn hoặc bằng bốn người. Nếu Sầm Thiên Kiêu tìm được đối tượng có thể trực tiếp mang về ở, tiền thuê bình quân trên đầu người thì tỷ lệ giá/hiệu quả vẫn tương đối cao.
Tô Đào cũng không nhịn được nghĩ, sau này nếu có nửa kia, có hài tử liền chuyển đến căn hộ loại này ở. Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ cũng không khỏi bay xa.
Ngày thứ hai, Trang Uyển nhìn thấy căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách đã được sửa sang xong, hâm mộ đến mức mắt cũng đỏ lên, trong lòng tính toán đợi Thần Hi Thần Dương lớn thêm chút nữa thì nên chia phòng ngủ, cũng là lúc nên đổi sang căn phòng lớn hơn để ở. Nàng không khỏi hỏi: “Lão bản, về sau chúng ta sẽ có căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách hoặc là loại hình phòng 3 hai sảnh như vậy sao?”
Tô Đào suy nghĩ một chút rồi nói: “Hẳn là có, ngươi tính đợi hài tử lớn chút nữa rồi đổi thật sao?” Lên tới lv5 sẽ có lam đồ của loại hình căn hộ, phòng 3 hai sảnh, bốn thất hai sảnh hình như đều có.
Trang Uyển gật đầu: “Dù sao cũng là hai đứa bé, cũng không thể đến tuổi dậy thì còn chen chúc cùng ta trong một phòng, nếu có thì ngươi nhất định phải giữ trước cho ta một gian nhé.”
Tô Đào nội tâm cười khổ, lên tới lv5 chỉ riêng chi phí thăng cấp đã cần một triệu đồng liên bang, còn phải đạt được điều kiện khác là số người thuê đủ 200 người. Có chút khó khăn.
Đang nói chuyện, máy truyền tin của Tô Đào bỗng nhiên vang lên, đầu kia truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Thời Tử Tấn: “Chúng ta về rồi, nhìn xuống đi.”
Tô Đào chạy đến cửa sổ sát đất của phòng làm việc nhìn xuống, liền thấy được một nhóm người bọn hắn mặc quân trang. Ký ức phảng phất lùi về nửa đêm hôm nàng rời nhà, cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Tô Đào giật mình, lần này hắn thật sự đã rời đi rất lâu.
Trang Uyển cũng phát hiện ra bọn hắn, cao hứng đứng dậy chạy chậm xuống lầu nghênh đón. Tô Đào theo sát phía sau, xa xa liền thấy Thời Tử Tấn, đang định chạy tới, bỗng nhiên nàng nhận ra một tia khí tức xa lạ.
Nàng dừng bước, cảm thấy người trở về này có chút khác biệt so với Thời Tử Tấn trong trí nhớ của nàng.
Sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, Tô Đào thuyết phục chính mình rằng hắn có thể là do mệt mỏi quá độ.
Thân hình hắn có chút hư ảo, Tô Đào cảm thấy có thể là do mình hoa mắt, hoặc là do thái dương quá lớn.
Khí chất của hắn có thêm chút lạnh lùng và che giấu, Tô Đào thầm nghĩ có phải hắn đã trải qua chút khó khăn nên tâm tình còn chưa chuyển đổi kịp hay không.
Tóm lại, nàng vẫn không tiến lên.
Thời Tử Tấn thấy nàng đến, ngước mắt nhìn sang. Hai mắt đối diện, cặp Đan Phượng Nhãn kia vẫn khiến Tô Đào tìm lại được một chút cảm giác quen thuộc, nàng lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy mình có chút quá mẫn cảm.
“Về rồi à? Ăn cơm trước hay tắm rửa trước?” nàng cố gắng để mình tỏ ra bình thường.
Sầm Thiên Kiêu cao lớn thô kệch, thần kinh không được ổn định lắm, căn bản không phát giác được điều gì không thích hợp, gân cổ nói: “Uống miếng nước trước đã, hôm nay càng ngày càng nóng, chúng ta trên đường về đều sắp thành cá khô rồi.”
Tô Đào không đáp lời, mắt nhìn trừng trừng vào Thời Tử Tấn, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên ngó dưới, hận không thể nhìn thấu được hắn.
Bộ dạng này của nàng thật sự là rất đáng yêu, Thời Tử Tấn thoáng chốc không nhịn được, “phốc” một tiếng bật cười: “Mới bao lâu không gặp mà đã không nhận ra ta rồi à?”
Tô Đào nào đã từng thấy hắn cười như thế, rạng rỡ đến mức còn chói mắt hơn cả ông mặt trời hôm nay, nào có nửa phần che giấu như trước đó, nàng sững sờ trong giây lát, rồi cũng bật cười theo.
Quả nhiên vẫn là mình suy nghĩ nhiều rồi.
**Thứ 52 chương Ngươi cảm thấy Thiếu tướng có gì đó không ổn sao?**
Tô Đào dẫn bọn họ đi về phía nhà ăn, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi Thời Tử Tấn. Mặc dù có thể là do mình cả nghĩ quá rồi, nhưng quả thật có gì đó không giống.
Vừa mới tiến qua cửa lớn đi vào công viên trung tâm, cả đoàn người nhìn thấy đài phun nước xanh biếc, Sầm Thiên Kiêu liền hô lên: “Cái gì đây, cái gì đây? Lớn như vậy một cái ao nước!”
Ngay cả Chu Hải và Chu Dương vốn tự kỷ cũng hơi mở to mắt, cảm nhận được nhiệt độ trong và ngoài Đào Dương chênh lệch không ít.
Thời Tử Tấn cũng ngây người: “Suối phun hay là bể bơi?”
Tô Đào nói: “Đều là cả, chờ các ngươi ngày mai có rảnh có thể tới bơi lội, nước đều được thay ba ngày một lần, rất sạch sẽ, yên tâm.”
Nói xong nàng lại liếc mắt nhìn Thời Tử Tấn, thấy hắn đứng trong bóng tối của lầu trọ, cảm giác xa lạ trước đó lại hiện lên. Nàng dụi dụi mắt nhìn lại, vẫn thấy rất lạ lẫm, giống như là đổi thành một người khác vậy, rất hư ảo… Nàng không diễn tả được.
Lúc này, Sầm Thiên Kiêu đang nhoài người bên cạnh ao nước vốc nước rửa mặt, cảm giác mát lạnh sảng khoái trong nháy mắt lan tỏa khắp toàn thân, khiến hắn thoải mái đến mức hận không thể lập tức cởi sạch đồ nhảy vào vẫy vùng.
“Tô Lão Bản, nếu không phải ta biết mình còn tỉnh táo, chắc ta còn tưởng đang nằm mơ đấy. Lão nương ta tới đây an hưởng tuổi già, ta cũng coi như là tận hiếu rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận