Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 65

"Không sao đâu, ta cho phép ngươi nếu bị bắt thì bán tin tức của ta để giữ mạng." Tô Đào lập tức làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Nàng còn gọi hắn đến ghế nằm bên cạnh, cùng nàng nằm xuống trò chuyện.
Thời Tử Tấn làm theo, ngay lúc nằm xuống, thân thể thả lỏng khiến chút áp lực cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Ngay cả giọng nói của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều:
"Dị năng của ta gọi là 'Kế thừa', khi ta giết một người và liếm máu tươi của họ xong, có thể nhận được ký ức và năng lực của người này, giống như là ta kế thừa hai thứ này từ trên người họ vậy."
Tô Đào kinh ngạc suýt chút nữa bật dậy khỏi ghế.
Đây chẳng phải là có thể sở hữu nhiều loại dị năng sao?
Ngọa Tào.
Hèn gì phải giữ bí mật.
"Lần này chúng ta đi thu thập vật liệu xây dựng, phát hiện người liên lạc với chúng ta có chút kỳ lạ, quả nhiên người này đến ban đêm liền biến thành trạng thái hồn phách, ban ngày lại nhập vào thân thể người khác, lợi dụng thân thể người khác làm chuyện xấu mưu lợi. Sau khi ta giết hắn liền thu được dị năng của hắn, đây cũng là lý do vì sao ngươi cảm thấy ta âm trầm như một u hồn.”
"Nhưng không sao đâu, qua mấy ngày tác dụng phụ này sẽ biến mất thôi."
Tô Đào nuốt nước bọt: "Ngươi nói thì đơn giản vậy, nhưng đoán chừng người này không dễ giết đâu nhỉ, trạng thái du hồn... không dễ nhìn thấy lại không sờ được, còn có thể tùy lúc vứt bỏ thân xác để đổi sang một cái khác.”
Thời Tử Tấn im lặng một lát: "Phải, Tiểu Giản chính là bị hắn nhập xác, hắn điều khiển thân thể Tiểu Giản tự làm hại mình, ngay trước mặt ta."
Trời ạ.
Tô Đào không dám tiếp tục chủ đề này nữa.
Hai người cùng im lặng dưới ánh trăng, chỉ nghe thấy tiếng gió khẽ thổi.
Một lúc lâu sau Tô Đào mới hỏi: "Vậy nhiệm vụ tiếp theo của các ngươi khi nào xuất phát?"
Nghĩ đến điều này, Thời Tử Tấn không khỏi xoa xoa thái dương: "Một tháng nữa."
Tô Đào nhích người sang phía hắn, còn ngó đầu sang:
"Muốn thương lượng với ngươi một chút, xem có thể dẫn ta theo không?"
Thời Tử Tấn nghiêng mặt nhìn nàng:
"Ngươi rảnh rỗi quá sao? Ở Đào Dương và Đông Dương ngươi cũng thấy chán ngấy rồi à? Muốn ra ngoài du lịch à?"
Tô Đào đạp một cái vào ghế nằm của hắn:
"Đừng có Âm Dương quái khí với ta được không? Ta là cái loại người rảnh rỗi sinh nông nổi đó sao? Nếu không phải có chuyện đặc biệt quan trọng, ta không muốn bước ra khỏi Đào Dương nửa bước đâu."
Nói xong còn muốn đạp hắn thêm cái nữa, cảm thấy hắn người này đặc biệt không tử tế.
Thời Tử Tấn một tay bắt lấy mắt cá chân nàng: "Động khẩu không động cước, chỗ này sát bờ ao đấy, ngươi đạp ta xuống, ta sẽ kéo ngươi xuống cùng."
Tô Đào chỉ cảm thấy mắt cá chân như bị xích sắt kẹp lại, không thể động đậy chút nào.
Nàng tức mình, chân kia vứt giày đi, đạp thẳng vào ngực hắn.
Nhưng chút mánh khóe này không đủ để Thời Tử Tấn để vào mắt, hắn một tay xách cả hai chân nàng lên.
Tô Đào kinh hô một tiếng, ôm lấy cổ hắn vì sợ mình rơi xuống.
"Không cho đi thì thôi, ngươi bắt nạt người như vậy làm gì?"
"Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi đi để làm gì? Bên ngoài rất nguy hiểm, hiện tại không chỉ có nguy hiểm từ zombie tiến hóa, mà còn có nguy hiểm từ thời tiết khô nóng thiếu nước do mùa hè đến quá sớm."
Tô Đào nhìn hắn chăm chú: "Ta không có cách nào giải thích với ngươi là đi làm gì, nhưng ta không thể không đi, việc này đối với ta rất quan trọng."
"Ta phải cân nhắc, dẫn ngươi ra ngoài, ngươi chính là người của ta, ta phải chịu hoàn toàn trách nhiệm cho an toàn của ngươi."
Sầm Thiên Kiêu đi ra đúng lúc nghe được nửa câu "ngươi chính là người của ta".
Lại nhìn thấy hai người đang ôm nhau ở cách đó không xa, giật cả mình.
Hắn lập tức giả vờ như không nghe thấy gì, quay người đi, túm chặt cổ áo Đảng Hưng Nói, cấm hắn nhìn về phía sau, còn nói:
"Lão Đảng à, ngươi lớn tuổi như vậy rồi, cũng nên cân nhắc chuyện cá nhân đi..."
Đảng Hưng Nói: ?...
Tô Đào ôm chặt cổ hắn không buông tay: "Ngươi nhất định phải dẫn ta theo, ngươi dẫn ta đi tuyệt đối có rất nhiều lợi ích, Đào Dương có gì, dẫn theo ta là có cái đó, ăn uống đồ dùng đều có đủ, trên đường đi có thể thuận buồm xuôi gió.”
Thời Tử Tấn gỡ tay nàng ra: "Vậy ngươi tính sai rồi, không ăn không uống chúng ta cũng có thể tiến về phía trước."
Tô Đào ôm càng chặt hơn, bắt đầu dùng đạo đức để ép buộc:
"Ngươi không nghĩ cho các huynh đệ của ngươi sao, đi theo ngươi màn trời chiếu đất ngươi không đau lòng à?"
Thời Tử Tấn bắt đầu gỡ từng ngón tay nàng ra: "Không đau lòng, bọn họ da dày thịt béo."
Tô Đào dùng cả hai chân, ôm chặt lấy hắn như gấu koala:
"Thời thiếu tướng, ngươi thay đổi rồi, trước kia ngươi rất thương thuộc hạ, ngày mai ta sẽ đi mách lẻo với Sầm Lão Nhị, châm ngòi ly gián mối quan hệ của các ngươi."
Mũi Thời Tử Tấn tràn ngập hơi thở thiếu nữ, mặt đơ ra, đưa ra tối hậu thư:
"Còn không buông tay, thì xuống nước gặp nhau."
"Ngươi đồng ý với ta đi, ta sẽ buông ra."
Trả lời nàng là, nàng bị Thời Tử Tấn kéo theo cùng nhau rơi "Tõm" xuống nước.
Hai mươi phút sau.
Trang Uyển lau mái tóc còn ướt cho Tô Đào, buồn bực hỏi:
"Đang yên đang lành sao lại mặc cả quần áo nhảy xuống nước vậy, lại còn cùng với Thời thiếu tướng nữa."
Tô Đào nói: "Ta bây giờ đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh với hắn, trước khi hòa giải đừng có nhắc đến hắn trước mặt ta."
Trang Uyển sửng sốt một chút, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, phì cười một tiếng:
"Vậy là Thời thiếu tướng không đồng ý dẫn ngươi theo à, ta đã nói là hắn chắc chắn sẽ không đồng ý mà, hắn là người rất có trách nhiệm, nếu dẫn ngươi ra ngoài, lỡ có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ tự trách cả đời."
Tô Đào thở dài một tiếng, ngã sấp xuống giường.
Nếu có thể tự mình đi, nàng đã tự mình đi rồi.
Nhưng nàng không có bản lĩnh đó, một là không biết đường, hai là không có khả năng tự mình vượt khó khăn tiến về phía trước, một khi bị truyền tống về Đào Dương, lại phải xuất phát lại từ đầu.
Người có thể đưa nàng đi hoàn thành việc này, thật sự chỉ có Thời Tử Tấn.
Còn một tháng nữa, nàng vẫn có thể tiếp tục năn nỉ hắn.
Nhưng mà "chiến tranh lạnh" là do nàng phát động, không thể tùy tiện kết thúc được.
Cứ chiến tranh lạnh mấy ngày rồi tính sau, hừ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sầm Thiên Kiêu đã đón mẹ hắn đến.
Lão thái thái sắp sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần lại cực kỳ tốt, mang theo túi lớn túi nhỏ mà vẫn bước đi như bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận