Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 111

Cùng đi lên theo Quan Tử Ninh cũng có chút trố mắt, nàng chậm rãi nói: “Ta nghe Thiếu tướng nói, hai mươi năm trước ngọn núi này là một điểm du lịch, lúc đó ta còn nghĩ, một ngọn núi hoang sơ thì có gì đáng xem, hóa ra điểm đáng xem nằm ở đây, trước tận thế chắc hẳn trên núi đã trồng rất nhiều thực vật, phóng tầm mắt nhìn tới là một mảnh xanh um tươi tốt.”
Tô Đào giật mình, thảo nào dưới chân một ngọn núi đơn độc lại có bãi đỗ xe, hóa ra là dùng cho du khách dừng xe.
Chỉ là hai mươi năm, thời gian biến đổi, tất cả đều thay đổi, bãi đỗ xe từng đậu đầy xe nay biến thành nhà xác, nơi từng xanh um tươi tốt nay biến thành không một ngọn cỏ.
Nàng thở dài, mở hệ thống ra bắt đầu xây dựng nền tảng.
Bản vẽ quán trọ nhìn từ trên xuống có hình chữ "L" nằm, tầng một chỗ cửa vào được thiết kế thành khu lễ tân. Người muốn ở trọ, chọn món ăn có thể đăng ký tại khu lễ tân, chỗ dựa vào tường đặt máy đun nước, cho nhân viên công tác dùng.
Vào cửa đi về bên phải, càng đi về phía trước chính là khu ăn uống ở tầng một, tham khảo quy hoạch của Đào Dương, bày biện bàn ăn ghế dựa, có thể chứa 40 người cùng lúc dùng cơm. Chỗ dựa vào tường thì bày hai cái tủ lạnh liền kề, hai máy làm bữa sáng, một máy đồ uống tự phục vụ, một máy mì tôm, một máy kem ly, thỏa mãn nhu cầu ăn uống của khách trọ tới đây.
Đi sâu vào trong nữa là bếp sau, trang bị bếp lò, máy hút khói, tủ lạnh, bộ đồ ăn các loại, tốn hết 4500 đồng liên bang.
Nàng dự định thuê một đầu bếp tại Bàn Liễu Sơn, không chỉ bán thức ăn nhanh từ máy bán hàng tự động, mà còn bán các món xào nấu thông thường.
Từ tầng hai trở lên là khu nghỉ ngơi.
Tô Đào trước mắt chỉ tính toán xây thêm phòng đơn và phòng đôi, dù sao người đến bên này cơ bản cũng sẽ không ở lại lâu, các loại căn hộ như một phòng ngủ một phòng khách cũng có chút lãng phí.
Phòng đơn và phòng đôi bài trí giống như ở Đào Dương, đều được trang bị nhà vệ sinh riêng và phòng tắm.
Cả tầng hai xây dựng xong, có sáu phòng đơn, ba phòng đôi, tất cả đều mở chế độ thuê theo ngày, tổng cộng tốn 25530 đồng liên bang.
Dựa theo định giá của hệ thống, phòng đơn mỗi ngày 500 đồng liên bang.
Phòng đôi mỗi ngày 700 đồng liên bang.
Còn có một sân thượng nhỏ hình bán nguyệt, đẩy cửa đi ra, tựa người trên lan can có thể trông thấy chân núi.
Tô Đào vốn định tiếp tục xây tầng ba, thì Quan Tử Ninh bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Xây dựng sư, làm phiền ngươi một chút, trời tối rồi, Thiếu tướng thúc chúng ta trở về.”
Tô Đào vội vàng đóng hệ thống lại, ngẩng đầu nhìn lên quả nhiên trời đã tối.
Quan Tử Ninh, người nãy giờ vẫn đứng xem toàn bộ quá trình, thấy quán trọ dần dần được xây lên, liền hỏi: “Cho nên viên tinh hạch kia có thể giúp ngươi thi triển dị năng trên Bàn Liễu Sơn, giống như ở Đào Dương, tùy ý xây dựng?”
Tô Đào nói: “Đại khái là như vậy.”
“Vậy ngươi định xây cái gì? Trạm tiếp tế à?”
Tô Đào gật đầu: “Đúng vậy, nhưng điều kiện sẽ tốt hơn trạm tiếp tế chúng ta từng đi qua, giá cả cũng sẽ công bằng hơn một chút.”
Mắt Quan Tử Ninh càng lúc càng sáng: “Cho nên chờ ngươi xây xong, sau này chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ là có thể trực tiếp tới nơi này?”
“Đương nhiên, đảm bảo ngươi ở đây cũng dễ chịu như ở Đào Dương.”
Quan Tử Ninh tinh thần phấn chấn, nghĩ đến sau này làm nhiệm vụ có một nơi đặt chân như thế... Thật thoải mái!
Lúc này, điện thoại thúc giục của Thời Tử Tấn lại gọi tới, hai người vội vàng đi thang máy xuống dưới.
Quan Tử Ninh đang định nói tình hình trên núi, Thời Tử Tấn liền lên tiếng sắp xếp: “Các ngươi mau đi chuẩn bị hành lý, lát nữa Chu Hải và Chu Dương sẽ xé rách không gian để đưa các ngươi về. Mặt khác, Tử Ninh, phải đưa thiết bị y tế cùng tro cốt tám vị chiến sĩ về nhà.”
Quan Tử Ninh nhìn về phía xe tải phía sau, thần sắc trở nên nghiêm túc, chào theo kiểu quân đội rồi hô: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
“Đi thôi.” Tô Đào cũng không có gì cần thu dọn, Lâm Phương Tri chính là hành lý của nàng.
Trước khi truyền tống, Quan Tử Ninh hỏi nàng: “Bàn Liễu Sơn ngươi xây dở dang có sao không? Sau này nhất định phải quay lại à? Ta đoán Thiếu tướng sẽ không đồng ý cho ngươi đến lần thứ hai đâu.”
Tô Đào nói: “Không cần trở lại, có thể viễn trình kiến tạo.”
Mặc dù không nhìn thấy vật thể thật, nhưng xây dựng trên hệ thống cũng không bị chậm trễ.
Quan Tử Ninh yên lòng, lại chào Thời Tử Tấn và mọi người một lần nữa, vẫy tay từ biệt.
Hai người Chu Hải và Chu Dương đứng đối mặt nhau, hai tay như thể xé mở một khe hở từ trong không khí, để lộ ra hư không mờ ảo bên trong.
Tô Đào nhìn về phía đoàn xe, nhìn về phía Thời Tử Tấn, hắn mỉm cười yếu ớt vẫy tay với nàng, vẻ mặt đó lại mang theo sự nhẹ nhõm, giống như cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đối với hắn mà nói, nàng thật đúng là gánh nặng mà, hóa ra trên đường đi hắn đều luôn nơm nớp lo sợ.
Tô Đào chụm hai tay bên miệng hô to: “Trên đường cẩn thận! Chờ ngươi về nhà!”
Hư không ập tới bao phủ lấy nàng, cả chiếc xe Jeep của nàng, chiếc xe chở thiết bị y tế cùng tro cốt tám vị chiến sĩ đều đồng thời biến mất tại chỗ.
Giống như chỉ thiếp đi vài phút, lúc mở mắt ra lần nữa, nàng phát hiện mình đang đứng ở cổng số 3 Đông Dương.
Bên cạnh là Lâm Phương Tri cũng đang mang vẻ mặt ngơ ngác.
Quan Tử Ninh thuần thục phản ứng lại, bắt đầu gọi người của Đông Dương đến tiếp ứng để đưa chiếc xe tải lớn chở đầy dụng cụ về.
Lại gọi điện thoại cho Bùi Đông để nàng ấy phái người tới đón tro cốt các chiến sĩ, đồng thời thông báo cho phòng tình báo quân đội về tình hình thương vong trong mấy lần gặp nạn.
Tô Đào nhìn xem khung cảnh quen thuộc, có chút cảm giác như đã xa cách mấy đời, ngơ ngác đứng một hồi, mở hệ thống ra, xem xét bản đồ Bàn Liễu Sơn, quả nhiên vẫn có thể kiến tạo.
Tối nay liền thức đêm cày một phen, xây luôn cả tầng ba và tầng bốn.
Đang định đóng hệ thống lại để về Đào Dương, chợt phát hiện góc trên bên phải bản đồ Bàn Liễu Sơn có thêm hai chữ “Truyền tống”.
Tô Đào sững người, vô thức nhấn thử vào đó.
Một giây sau, nàng liền đột nhiên biến mất tại chỗ, lần nữa quay về chân núi Bàn Liễu Sơn.
Điều éo le nhất chính là, đoàn xe còn chưa khởi hành, Thời Tử Tấn thậm chí còn chưa lên xe, vẫn đứng nguyên chỗ cũ, biểu cảm cứng đờ nhìn xem nàng.
Chương 93: Làm phiền rồi, ta đi ngay đây
Tô Đào lùi lại một bước: “Làm phiền rồi, ta đi ngay đây.”
Nói rồi nàng mở hệ thống ra, quả nhiên tại góc trên bên phải bản đồ Đào Dương cũng nhìn thấy chữ “Truyền tống”.
Đang muốn nhấn, Thời Tử Tấn đã bước hai bước dài vượt qua, bắt lấy cổ tay nàng:
“Giải thích một chút? Là vấn đề của ngươi, hay là vấn đề của Chu Hải và Chu Dương?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận