Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 45

Hắn nắm tóc Đàm Phương Xuân, ấn mặt nàng vào tấm ảnh trên màn hình máy truyền tin: “Ngươi nhìn kỹ cho lão tử, xem Đào Dương đang sống tốt thế nào!” Sau đó lại dùng sức lớn kéo nàng đến trước cửa sổ nhà mình, bắt nàng nhìn vũng bùn khe nước bẩn thỉu bên ngoài: “Đến, nhìn lại xem lão tử đang ở chỗ nào! Đồ đàn bà thối ——” Sau đó là một trận đấm đá.
Hàng xóm cũng không thấy kinh ngạc, nghe thấy động tĩnh cũng không gõ cửa khuyên can, còn bàn tán với nhau.
“Nghe nói con dâu nhà họ Mai làm mất lão già rồi, nghe thằng con trai nhà họ Mai nói cha hắn trước tận thế là nhà thiết kế nổi danh gì đó, ta không hiểu, nhưng nghe hắn nói rất lợi hại, chắc chắn có thể giành được một trong ba suất ở Đào Dương kia.”
Có người bên cạnh cười nhạo: “Lão già Mai tinh ranh lắm, cho dù thật lọt vào mắt xanh của Đào Dương, được suất cũng sẽ không cho thằng con bất hiếu kia đâu.”
Có người tán thành: “Chắc chắn rồi, thằng cháu Mai Hưng Hiền kia, ở ngoài không có bản lĩnh gì, về nhà là trút giận lên vợ con và cha già, không cho cha hắn ăn uống là chuyện thường, tâm trạng không tốt còn chỉ vào mặt cha hắn mắng là đồ vô dụng, có khi còn động tay động chân đánh nữa ấy chứ, ta mà có đứa con như vậy, bóp chết cho xong.”
“Ặc... nói thế thì lão già đi mất cũng coi như chuyện tốt.”
Mai lão đầu đang phơi nắng ở Đào Dương xa xôi lại không biết tình hình rối như canh hẹ bên phía con trai mình.
Ăn uống no đủ, lão để Tiểu Phán đẩy mình đi dạo trên khoảng đất trống trước nhà ăn.
Tô Đào vừa hay ôm mèo con đen trắng (Hạt Vừng) ra phơi nắng, nhìn thấy lão tiên sinh liền đi tới chào hỏi.
Người già có tuổi hoàn toàn không có sức chống cự với động vật nhỏ, nhìn thấy mèo con mắt cứ dán chặt vào.
“Ta nhiều năm rồi không gặp mèo.” Lão nói rồi run rẩy vươn ngón tay đầy nếp nhăn sờ lên đầu lông mềm của Bạch Chi Ma.
Bạch Chi Ma rên khẽ trong cổ họng, kêu meo một tiếng, trông rất nhút nhát.
Tiểu Phán thấy vậy lòng mềm nhũn, muốn sờ nhưng lại sợ Tô Đào không vui, lại cảm thấy mình không xứng, nên câu nệ đứng sang một bên.
Mai Hoằng Ý cười nói: “Mới sinh chưa được mấy ngày nhỉ, hồi nhỏ nhà ta ở nông thôn, từng thấy mèo mẹ sinh con, giấu trong đống củi ở sân nhà ta, mèo con khó nuôi lắm phải không?”
Tô Đào nói: “Đúng vậy ạ, cứ mấy tiếng lại phải cho ăn một lần, giống như làm mẹ vậy.”
Tuy miệng nói là khó, nhưng nhìn nụ cười kia ai cũng cảm thấy nàng thật lòng thỏa mãn và vui vẻ.
Mai Hoằng Ý cảm khái không thôi: “Đào nha đầu, ngươi đã mang lại sự sống mới cho chúng nó, không chỉ chúng nó, mà còn cho tất cả mọi người ở đây nữa.”
Tô Đào ngại ngùng, cảm thấy ông khen quá lời, gãi đầu nói sang chuyện khác:
“Lão tiên sinh đã nghĩ kỹ suất cho ai chưa ạ?”
Mai Hoằng Ý hiền từ nhìn Tiểu Phán một cái.
Tô Đào lập tức hiểu ra, quay sang Tiểu Phán vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, vẻ mặt câu nệ, nói:
“Phán Phán tỷ, ngươi đi tìm Trang Uyển đi, bảo nàng sắp xếp chỗ ở cho ngươi, vẫn còn vài phòng đơn, ngươi có thể tự mình chọn một gian ưa thích.”
Liễu Phán Phán lúc này mới phản ứng lại, mở to mắt, nhìn Mai tiên sinh rồi lại nhìn Tô Đào, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nàng vịn vào lan can xe lăn của Mai lão tiên sinh ngồi thụp xuống, nức nở nói:
“Tiên sinh, ta biết ngài thương xót ta, nhưng ta không có gì để báo đáp, thực sự không thể nhận hảo ý này của ngài. Ta bình thường ngủ ở phòng khách đã tốt lắm rồi, tốt hơn chỗ ở trước kia của ta cả nghìn vạn lần, cũng tiện chăm sóc ngài nữa, thật sự... không cần lãng phí một suất cho ta đâu ạ.”
Tô Đào lặng lẽ rời đi, chuyện này cần Mai Lão và nàng tự mình quyết định.
Nhưng có thể nhìn ra, Liễu Phán Phán đúng là người rất an phận, còn ẩn giấu sự tự ti sâu sắc.
Trang Uyển từng nói với nàng, Liễu Phán Phán là một bà mẹ đơn thân, sống nương tựa vào đứa con trai bốn tuổi, kết quả đứa con trai chết ngoài ý muốn, sau khi chôn cất con, nàng đã định đi theo con.
Trang Uyển đã khuyên nàng lại, sau đó họ trở thành bạn bè. Vì mối quan hệ này, lúc Trang Uyển tìm hộ công cho Mai Lão đã nghĩ đến nàng.
Về đến phòng, mấy nhóc Hạt Vừng đã nằm ngủ khò khò, Tô Đào cũng tranh thủ chợp mắt một lát, đợi tối còn phải làm cú đêm để xây dựng nữa, ngoài công viên nhỏ, còn có ký túc xá văn phòng chưa xây xong.
Trong phòng Trang Uyển chất đống rất nhiều tài liệu, tủ quần áo của hai đứa bé đều bị nàng dùng để chứa văn kiện.
Phải mau chóng dựng phòng làm việc lên để tiện làm việc.
Tô Đào vừa mở mắt lần nữa thì trời đã rạng sáng, nàng cho hai nhóc con bú sữa xong, đang định ra ngoài tiếp tục xây dựng thì đột nhiên nhận được nhắc nhở của quản gia trí năng:
“Chủ nhân, phát hiện có Zombie ẩn hiện ở vị trí cách Đào Dương 500 mét, xin hãy chú ý.”
Tô Đào giật mình, đột ngột đứng dậy.
Không ổn rồi.
Hai mươi năm qua kể từ tận thế, vì các căn cứ đã hoàn thiện và quân đội không ngừng quét sạch, phần lớn Zombie bắt đầu bị đẩy ra vùng rìa, cũng không chủ động đến gần căn cứ của nhân loại nữa.
Bất thường thế này chắc chắn có vấn đề.
Tô Đào mặc quần áo chỉnh tề, theo chỉ dẫn của quản gia trí năng đi ra phía dưới bức tường bên ngoài xem xét.
Quả nhiên, trong đêm tối nghe được tiếng lộc cộc và tiếng bước chân của Zombie theo gió vọng lại.
Nàng kinh hồn táng đảm nghe một lúc, cảm thấy động tĩnh càng ngày càng gần, vội vàng lùi lại nấp dưới chân tường.
Bỗng nhiên, dưới ánh trăng, Tô Đào thấy hai con Zombie mặt mày xám ngoét, quần áo rách nát, lòng thòng nửa bộ ruột, nhưng hành động lại cực nhanh, còn có hai cái càng sắc như đại liêm đao!
Bọn chúng khua cặp liêm đao dính vết máu khô, dừng lại ở vị trí cách lưới điện nửa mét, dường như biết uy lực của lưới điện, cố ý duy trì khoảng cách an toàn.
Đôi mắt lồi ra của chúng quét nhìn bốn phía, như thể đang quan sát hoàn cảnh.
Tô Đào chưa từng thấy loại Zombie kỳ lạ như vậy, nhưng cũng không khó đoán đây chính là loại Zombie tiến hóa Huyết Liêm Đao mà Thời Tử Tấn và Bùi Đông đã nói tới.
Bọn chúng hành động nhanh hơn Zombie thường, còn tiến hóa ra vũ khí tựa như lưỡi hái, thậm chí trí thông minh cũng cao hơn Zombie thường chưa tiến hóa, còn biết tránh né nguy hiểm và xem xét hoàn cảnh.
Tô Đào lặng lẽ dùng máy truyền tin chụp lại hình ảnh, sau đó nhanh chóng trở về phòng.
Sau khi trở về, nàng thở phào nhẹ nhõm, gửi tấm hình cho cả Thời Tử Tấn và Bùi Đông, đồng thời đính kèm suy đoán của mình:
“Chỉ có hai con, có trí thông minh nhất định, bọn chúng có lẽ thấy Đào Dương được lưới điện bảo vệ nên tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy có thể sẽ đến Đông Dương gây họa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận