Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 15

Hình Mụ Mụ: “Tốt lắm hả? Ấy ấy —— Nhanh vậy đã đi rồi à, ra ngoài đi chậm một chút!” Hình Thư Ngữ thấy lão tổ tông nhà mình, kéo túi sách ra, bày ba phần bữa sáng trước mặt lão đầu tóc hoa râm:
“Gia gia, ta không nói nhiều với ngài nữa, đây là bữa sáng tiện lợi mà Đào Dương bên kia cung cấp cho khách trọ, cứ đặt ở trong máy bán hàng tự động ngay cửa ra vào, muốn ăn thì tự mình dùng tiền mua, một phần cũng chỉ khoảng hai ba mươi thôi.” Hình Hồng Văn đặt sách trong tay xuống, liếc nhìn ba phần ăn trên bàn, ngẩng đầu nhìn cháu gái nhà mình nói:
“Xem ra, ngươi thật sự hài lòng.” Hình Thư Ngữ khó chịu nói: “Cũng tàm tạm, ở sạch sẽ, thuận tiện.” Hình Hồng Văn đương nhiên biết tính nết của nàng, có thể được cháu gái khó tính này đánh giá như vậy, chứng tỏ hoàn cảnh ở Đào Dương thật sự không tệ.
Hắn mở một phần trong đó ra, hơi nóng cùng mùi thơm của bánh bao đậu hũ bay thẳng vào mặt, bên cạnh còn có một quả trứng luộc tròn vo, ngay cả cháo cũng vẫn còn nóng, mở nắp ra liền ngửi thấy đầy mùi gạo thơm.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Hình Hồng Văn hiện lên một tia xúc động, hắn mở cái thìa dùng một lần ra, múc một muỗng cháo đưa vào miệng.
Mùi vị quen thuộc tan ra trong miệng, dường như đưa hắn trở về hai mươi năm trước, cái thời đại hòa bình, giàu có và ổn định kia.
Chương 13: Cháy
“Gia gia?” Hình Thư Ngữ thấy gia gia thất thần, gọi hắn một tiếng.
Hình Hồng Văn “Ừ” một tiếng, sau đó lặng lẽ ăn hết sạch bánh bao, trứng gà cùng với cháo, không còn thừa chút nào, quệt miệng nói:
“Đằng sau Đào Dương có một tổ chức lớn với thực lực không tầm thường, không đơn thuần chỉ là một người.” Lương thực và gia cầm đã không còn nhiều, mà những món ăn này lại cho cảm giác không khác gì so với trước tận thế, khiến hắn có ảo giác trong thoáng chốc, dường như tận thế chưa từng xảy ra.
Hình Hồng Văn cảm thấy hẳn là có nơi chuyên môn trồng trọt cây lương thực và chăn nuôi gia cầm, chuyên cung cấp hàng cho Đào Dương.
Ngay cả những thứ đó cũng tốt hơn so với những gì Đông Dương tự sản xuất ra.
Hình Thư Ngữ gật đầu: “Nhưng mà lão bản, cũng chính là chủ nhà cho thuê của chúng ta, trông chỉ như một tiểu cô nương mười mấy tuổi, tên là Tô Đào. Ta thấy nàng ngay cả dọn dẹp vệ sinh cũng rất cố sức, chắc không phải là dị năng giả.” Nói xong liền cho gia gia xem hình ảnh chụp được trong máy truyền tin.
Có máy bán bữa sáng, phòng khách, hành lang, đồ đạc bài trí trong phòng vân vân, một vài chi tiết nàng đều chụp lại, ví dụ như sàn nhà sạch sẽ, tường trắng tinh, đồ dùng trong nhà mới tinh...
Chuyện này mà nói không có tổ chức thực lực hùng hậu đứng sau lưng lo liệu sản xuất, thì quỷ cũng không tin.
Hình Hồng Văn tháo kính lão xuống, trịnh trọng dặn dò cháu gái:
“Hẳn là có người đẩy nàng ra mặt. Thư Ngữ, ngươi nhớ kỹ phải tạo dựng quan hệ tốt với nàng, nếu có thể biết được người chủ sự thực sự sau lưng nàng là ai, thì mau chóng báo cho ta biết, ta sẽ đi gặp mặt một lần. Một tổ chức có thực lực như vậy, chúng ta nên cố gắng hết sức để kết giao.” “Có lẽ trước làn sóng tiến hóa nhanh thứ hai của Zombie, Đông Dương có thể có một minh hữu đáng tin cậy.” Trong đôi mắt tang thương của Hình Hồng Văn hiện thêm mấy phần lo lắng.
Hình Thư Ngữ hiếm khi không già mồm cãi lại, ngoan ngoãn đồng ý.
Hình Thư Ngữ trở lại Đào Dương đã là ba giờ sáng, lúc đi ngang qua một phòng nào đó, nàng mơ hồ ngửi thấy mùi khét rất nhẹ.
Nhưng vì mùi quá nhạt, nàng thoáng nghĩ đó là ảo giác, không nghĩ nhiều mà vào phòng, tắm nước nóng qua loa rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau chưa đến tám giờ, Hình Thư Ngữ ngáp dài rời giường. Mặc dù đã nhận quân lệnh của gia gia, nhưng nàng vẫn phải đi làm. Đang chuẩn bị ra phòng khách mua bữa sáng ở máy bán hàng tự động, vừa đẩy cửa ra đã thấy mấy người hàng xóm ôm quần áo đi về phía cửa sau.
Hình Thư Ngữ tò mò đi theo qua, liền thấy hai bên trái phải cửa sau đặt ngay ngắn sáu cái máy giặt lồng ngang mới tinh.
Tô chủ nhà này thật đúng là nói được làm được, nhanh như vậy đã sắp xếp xong xuôi.
Hình Thư Ngữ nhớ tới cái máy giặt cũ kỹ, già nua trong nhà mình, vỏ ngoài đều đã ngả vàng, mỗi lần giặt quần áo tiếng ồn còn rất lớn.
Mỗi lần nàng đều vô cùng ghét bỏ, nhưng lão mụ luôn nói đây là cái máy giặt bà mang từ nhà mẹ đẻ về, chất lượng trước tận thế đặc biệt tốt, dùng 30 năm rồi vẫn còn chạy được.
So với sáu cái máy giặt yên tĩnh lại mới tinh này của Đào Dương... ừm, ở Đào Dương cũng không tệ lắm.
Nàng giơ máy truyền tin lên chụp một tấm hình máy giặt, vừa hạ xuống thì thấy chủ nhà của mình đang đứng ở một bên.
“Chào buổi sáng.” Hình Thư Ngữ lúng túng thu lại máy truyền tin, “Máy giặt đẹp quá, nên chụp một tấm.” Tô Đào nghiêng đầu: “Chào buổi sáng, không sao đâu, cứ chụp thoải mái.” Hình Thư Ngữ càng cảm thấy mình giống như kẻ trộm, mặt đỏ lên, nói chuyện phiếm vài câu thường ngày rồi vội cáo từ nói phải đi làm.
Tô Đào nhìn bóng lưng của nàng, càng thêm khó hiểu.
Lúc này, quản gia trí năng đột nhiên phát ra âm thanh nhắc nhở:
“Chủ nhân, phòng đôi số 005 có lửa, kiểm tra đo lường phát hiện có khả năng tồn tại nguy hiểm.” Tô Đào vội vàng chạy tới, quả nhiên ngửi thấy mùi khói nồng nặc ngay cửa ra vào.
Nàng kinh hãi, dồn dập nhấn chuông cửa, vừa đập cửa vừa kêu:
“Có ai không?!” Không thể để cháy được, các phòng ở đây đều nối liền nhau, lửa mà bùng lên thì căn bản không dễ khống chế.
Thấy không ai trả lời, Tô Đào vội vàng cao giọng gọi những khách trọ khác đang ở nhà.
Ngay lúc mọi người đang bưng chậu nước chuẩn bị xông vào, cửa mở ra.
Khói mù xông ra từ trong phòng, phả vào người đám đông, khiến mọi người bị sặc phải lùi lại hai bước.
Phòng đôi này có hai vị khách nam giới ở, người mở cửa là một nam thanh niên vóc người thấp bé tên là Tưởng Trạch, lúc này tóc hắn cháy đen, mặt dính đầy tro bụi.
Tô Đào che miệng mũi nhìn vào trong, hai cái giường đơn mới mua đã cháy rụi không còn hình dạng, tủ quần áo lớn cũng bị thiêu mất nửa cánh cửa, nửa còn lại thì treo lủng lẳng sắp rơi.
Đi sâu vào bên trong nữa, bồn cầu và bồn rửa mặt đều bị cháy đen, đường ống hợp kim bị nung đỏ rực.
Tô Đào lập tức nổi giận, nhưng cố nén lại, sa sầm mặt hỏi:
“Ngươi làm gì ở trong đó? Trước khi đưa thẻ phòng ta đã nói phải chú ý an toàn chưa? Những vật phẩm dễ cháy nổ nào có thể không mang về thì đừng mang về. Nơi này có bao nhiêu khách trọ, phòng của mọi người đều san sát nhau, nếu lửa không khống chế nổi thì tất cả mọi người phải chôn cùng ngươi đấy.” Tô Đào rất ít khi tức giận, nhưng nghĩ đến mức độ nghiêm trọng của sự việc thì không khỏi sợ hãi, càng nghĩ càng giận.
Mấy vị khách trọ đến hỗ trợ cũng thấy sợ hãi trong lòng, nhìn Tưởng Trạch với ánh mắt mang theo sự trách cứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận