Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 52

Tô Đào còn dựa theo bản vẽ của Mai Lão, cố ý nới rộng cả hành lang sân thượng bên lầu trọ số 2 này, diện tích gần bằng sáu phòng đơn, đặt một chiếc bàn ăn tròn nhỏ ở gần lan can, còn dựng cả dù che nắng. Sau khi mở rộng cũng không ảnh hưởng việc đi lại, cũng không ảnh hưởng đến việc dùng bữa tại các bàn ăn lộ thiên hai bên. Mùa hè còn có thể ngồi trên sân thượng vừa ăn vừa nói chuyện.
Mai Lão nói rằng trước tận thế, một số nhà hàng kiểu Âu-Á cao cấp được bố trí như vậy. Sau này nếu có điều kiện, còn có thể đào một dòng sông nhân tạo ngay dưới hiên, nuôi ít cá tôm nhỏ, chảy xuyên qua hành lang nối liền. Cầu nhỏ nước chảy người ta, có một phong vị khác, mùa hè còn vô cùng mát mẻ.
Tô Đào vô cùng tâm động, tăng tốc độ thi công, cho trải sàn gỗ lên hành lang nối liền, trông vừa sạch sẽ lại vừa có cảm giác chất lượng. Nàng tính toán đợi cuối tháng sẽ gọi người đến đào một con sông nhân tạo, vừa hay qua mùa hè thì tìm ít sinh vật sống về nuôi trong đó.
Cái sân thượng này xây xong thật ra cũng không tốn bao nhiêu tiền, tổng cộng cũng chỉ hơn mười tám ngàn đồng liên bang, nhưng hiệu quả lại cực kỳ tốt. Đứng ở cửa chính nhìn vào bên trong Đào Dương, ba dãy lầu nghiễm nhiên hợp thành một quần thể kiến trúc lớn tương đối có khí thế, hành lang nối liền lộ thiên càng tăng thêm không ít sự thú vị và cảm giác cao cấp.
Trăng sáng sao thưa, Tô Đào ngồi trên ghế đặt cạnh hành lang nối liền, ngắm nhìn Đào Dương dưới ánh trăng, trong lòng vậy mà dâng lên một niềm hào hùng. Đây là do nàng kiến tạo, e rằng trong thời tận thế này không còn nơi nào khác có thể vừa đầy đủ tiện nghi, vừa thoải mái dễ chịu, lại vừa phóng khoáng như nơi này. Tô Đào cảm thấy khoảng thời gian hiện tại rất hạnh phúc và cũng rất thỏa mãn.
Nàng đứng dậy kiểm tra tình hình cho thuê, phát hiện vì lầu trọ đã xây xong, khu vực công cộng bắt đầu được xây dựng lại, nên các phòng công cộng trước kia như tiệm tạp hóa, phòng giặt đồ... đều đã bỏ trống. Chỉ riêng phòng đơn đã có ba gian chưa sửa sang để cho thuê. Phòng đôi cũng có một gian chưa sửa sang để cho thuê.
Tô Đào xắn tay áo lên, làm một lèo sửa sang xong cả bốn gian phòng trống, mở ra hình thức cho thuê theo tháng. Ngoài ra còn xây thêm sáu căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, khiến lầu trọ số 2 trực tiếp cao thêm hai tầng, sáu căn phòng xép này cũng được sửa sang xong cùng lúc. Tính cả chi phí xây dựng mở rộng, hết thảy đã tốn hơn 120.000 đồng liên bang.
Tổng số phòng của Tô Đào cuối cùng đã đạt đến 40 gian. Khoảng cách thăng lv4 còn kém 10 gian. Nàng có chút kích động, đi đi lại lại ba bốn vòng trên hành lang nối liền mới bình tĩnh lại được, hít sâu một hơi tự nhủ mau đi ngủ thôi, không thì sắp đột tử đến nơi rồi.
Một đêm không mộng.
Sáng sớm Tô Đào đi xuống dưới ký túc xá, lại bất ngờ nhìn thấy Tiền Dung Dung, cô bé dường như đã đợi ở đây khá lâu. Vừa thấy Tô Đào đến, mắt Tiền Dung Dung sáng rực lên, chạy chậm tới, có chút ngại ngùng chào hỏi:
“Đào tử tỷ tỷ chào buổi sáng ạ, ta nghe mẹ ta nói đây là ký túc xá Đào Dương của chúng ta phải không ạ?” Tô Đào cười: “Đúng rồi, có chuyện gì sao?” Tiền Dung Dung hơi ngượng ngùng: “Ta muốn hỏi một chút, cần điều kiện gì để có thể vào làm việc trong tòa nhà này của chúng ta ạ?”
Nàng vừa nói vừa ngưỡng mộ nhìn về phía cửa sổ sát đất trên lầu hai, nơi Trang Uyển đang ăn mặc sạch sẽ ngồi làm việc bận rộn bên trong. Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính chiếu lên bàn làm việc và giá sách mới tinh của Trang Uyển, trông đặc biệt chuyên nghiệp.
Tô Đào có chút bất ngờ: “Ngươi muốn đến Đào Dương làm việc sao? Công việc ở vườn trồng trọt bên kia chẳng phải ngươi làm rất tốt ư?” Tiền Dung Dung hơi lắp bắp, giọng nhỏ đi: “Xin lỗi ạ, ta cảm thấy tòa nhà này của chúng ta đẹp quá, không giống như chỗ vườn trồng trọt bên kia của ta, mỗi ngày đều phải đi qua đường đất bùn, đến phòng quản lý thì sáu người chúng ta dùng chung một cái bàn, một cái máy tính cũ, mọi người phải thay phiên nhau ngồi.” “Đào tử tỷ tỷ, ta biết chữ, rất quen thuộc các loại thực vật thường gặp trước tận thế, cũng biết kiểm kê. Công việc ghi chép hạt giống ta là người làm tốt nhất, chưa bao giờ phạm sai lầm, cũng chưa từng làm mất một hạt giống nào. Nếu... nếu như có thể, ta cũng muốn giống như Trang Uyển tỷ tỷ, tìm một công việc văn phòng tại Đào Dương của chúng ta. Ta sẽ vô cùng, vô cùng cố gắng làm việc, ngài hãy tin tưởng ta.”
Tô Đào xoa đầu nàng, cười nói: “Ta biết rồi, nhưng Đào Dương gần đây chưa có công việc phù hợp với ngươi. Tin ta đi, nếu sau này có, ta nhất định sẽ nghĩ đến ngươi đầu tiên. Bây giờ ngươi cứ cố gắng trưởng thành, làm tốt công việc ở vườn trồng trọt, được chứ?” Tiền Dung Dung kích động hẳn lên, gật đầu lia lịa như giã tỏi, nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn Đào tử tỷ tỷ!” Nói rồi đeo chiếc ba lô của mình lên, vui vẻ đi làm.
Đúng lúc Trang Uyển từ trên lầu nhìn xuống, mở cửa sổ ra cười nói với Tô Đào: “Đứa nhỏ Dung Dung này vừa lanh lợi lại cẩn thận, đúng là một hạt giống tốt.” Tô Đào nhướng mày: “Sau này có vị trí thích hợp, sẽ giao cô bé cho ngươi dẫn dắt nhé ~” Vị lão bản nào đó trắng trợn bóc lột nhân viên, làm vung tay chưởng quỹ.
Trang Uyển sảng khoái đáp ứng: “Không vấn đề!”
Lên lầu, Tô Đào liền đưa thông tin về mười căn hộ mới xây thêm cho Trang Uyển: “Lại có việc mới rồi, vất vả cho ngươi.” Trang Uyển ngược lại rất vui khi thấy Đào Dương có thêm những thành viên mới: “Không cực khổ đâu, nhìn thấy khách trọ ở nơi chúng ta có thể sống thoải mái, trong lòng ta cũng thấy vui. Nhìn họ giống như nhìn thấy chính ta lúc ban đầu, cuối cùng cũng có một mái nhà ổn định để tránh gió che mưa.”
Cuối cùng, nàng lấy từ ngăn kéo bàn làm việc ra hồ sơ của hai vị khách trọ chưa chuyển đến ở, báo cáo với Tô Đào:
“Hai vị này muốn hoãn lại hai ngày mới chuyển đến, nói là trong nhà vẫn còn chút việc. Như vậy có được không? Trước đây chúng ta chưa từng gặp trường hợp khách trọ quá ba ngày mà chưa làm thủ tục vào ở.” Tô Đào liếc nhìn thông tin khách trọ, đó là một cặp tình nhân trẻ chuẩn bị kết hôn, cả hai đều làm trong ngành truyền thông, có thu nhập ổn định, cha mẹ ở Đông Dương đều ăn bát sắt, không có vấn đề gì lớn, thế là nói:
“Được thôi, nhưng yêu cầu họ đặt cọc 10.000 đồng liên bang. Nếu trong thời gian đã hẹn mà vẫn không đến thì sẽ không hoàn lại tiền cọc.”
Trang Uyển gật đầu, lại nói: “A di dọn dẹp mà chúng ta đã chọn trước đó ngày mai sẽ đến báo danh. Nhưng ta cảm thấy nhân lực có lẽ không đủ. Chúng ta có hai tòa lầu trọ, một nhà ăn, cùng với ký túc xá hiện tại, những nơi cần quét dọn quá nhiều. Ta đã tính toán rồi, tối thiểu cần sáu a di thay phiên nhau dọn dẹp.”
Tô Đào nhẩm tính trong lòng, mỗi tháng tiền thuê nhà nàng thu vào ít nhất cũng phải 200.000 đồng liên bang làm nền tảng, đó là còn chưa kể các khoản lợi nhuận từ kinh doanh khác và tiền thuê nhà thu theo quý ba tháng một lần. Bình quân mỗi tháng có lẽ thu được khoảng 300.000 đồng liên bang trở lên. Thu nhập này sẽ còn tiếp tục tăng lên khi nàng xây thêm phòng và số lượng khách trọ gia tăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận