Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 17

Vừa nghĩ xong như vậy, Mạnh Hiểu Bác kia hiếu kỳ sờ thử cái máy làm bữa sáng... vỏ hợp kim dày của nó đã bị hắn bóp lõm một dấu tay, hỏng mất rồi.
Đám người: “......” Tô Đào: Cứu mạng!
Bạn gái hắn thấy vậy, một tay đập lên đầu hắn: “Bảo ngươi đừng táy máy tay chân, không biết sức mình lớn sao?” Sau đó cười làm lành quay sang nói với Tô Đào: “Tô Phòng Đông, dị năng của hắn là ‘Cự lực’, bình thường không cẩn thận làm hỏng vài thứ đúng là khó tránh khỏi, chúng ta đặt cọc thêm một ít tiền, có hư hại gì cứ trừ vào đó là được.” Nói rồi liền chuyển cho Tô Đào 20.000 đồng liên bang.
Tô Đào: Chà, tiền bạc đến nơi đến chốn thì cũng không phải không được.
Nhưng vẫn không nhịn được dặn dò một tiếng: “Bên trong Khu Đào Dương không cho phép đánh nhau ẩu đả, càng không thể dùng dị năng đánh người, cố ý phá hoại tài sản, vật phẩm của khách trọ khác cũng không được nha.” Hai người gật đầu như gà con mổ thóc: “Nhất định, nhất định.” Tô Đào thầm thở dài trong lòng, người ở càng đông, chuyện phải lo cũng càng nhiều.
Nàng đành bất đắc dĩ vào lại hệ thống mua một cái máy làm bữa sáng khác.
Chỗ bị Mạnh Hiểu Bác bóp hỏng vừa đúng là cửa lấy đồ ăn ra, nàng không biết sửa cái thứ này, chỉ có thể mua lại cái mới.
Hình Thư Ngữ đang bí mật quan sát bỗng nhiên xuất hiện, tò mò hỏi: “Cái máy này của ngươi không chỉ có một cái thôi sao?” Tô Đào cảm thấy cũng chẳng có gì cần giấu giếm, sau này người đông hơn nàng còn phải đặt thêm máy móc, ai rồi cũng sẽ thấy, thế nên nói thẳng: “Đúng vậy.” Nói đúng ra thì, cửa hàng hệ thống không giới hạn số lượng mua, chỉ cần có đủ vốn là có thể mua được.
Mắt Hình Thư Ngữ sáng lên: “Có thể bán cho ta một cái không?” Tô Đào ngẩn ra, lắc đầu nói: “Máy móc này rời khỏi Đào Dương thì không có cách nào nhập hàng nữa, đồ ăn bên trong ăn hết là hết, không giống ở đây có thể bổ sung hàng liên tục. Nếu đã như vậy, ngươi cứ trực tiếp gói đồ ăn mang đi là được rồi, mua máy móc làm gì cơ chứ.” “... Được thôi.” Hình Thư Ngữ còn muốn mua một cái về nhà cho lão đầu tử nhà nàng, lần trước mang về ba phần, một mình ông ấy ăn hết sạch.
Nhưng nàng cũng đã nhận được tin tức quan trọng, Khu Đào Dương tựa như một cái ô bảo vệ, Zombie không vào được, máy móc không mang đi được, người ở bên trong được bảo vệ an toàn đồng thời còn có thể hưởng các ưu đãi về tài nguyên.
Ừm... vẫn phải thừa nhận một điều, Đào Dương là một nơi tốt.
Tô Đào đột nhiên lên tiếng: “Ngươi dường như rất tò mò về mọi thứ ở chỗ ta, ngươi không chỉ đơn thuần là tìm một chỗ ở đúng không? Ngươi là người của quân đội, hay là người của chính phủ địa phương?” Hình Thư Ngữ không ngờ nàng lại nhạy cảm như vậy, im lặng một hồi lâu rồi nói: “Ta không có ác ý.” Tô Đào gật gật đầu: “Ta biết, cho nên mới không đuổi ngươi ra ngoài. Chỉ là các ngươi có vấn đề gì thì có thể trực tiếp hỏi ta, ta không thích kiểu quan sát bí mật thế này lắm.” Lời này khiến Hình Thư Ngữ thấy thật ngại ngùng:
“Thật xin lỗi, ta là người của quân đội. Ý định ban đầu của chúng ta chỉ là muốn thiết lập quan hệ hữu nghị với các ngươi, tìm hiểu một chút tình hình của các ngươi mà thôi, tuyệt đối không có ác ý. Ngay từ đầu không nói rõ ý đồ và thân phận, cũng là vì không hiểu rõ lắm về các ngươi, cho nên có chút giữ lại.” Các ngươi?
Quân đội cho rằng Đào Dương có một nhóm người, hay nói đúng hơn là có một tổ chức đứng sau?
Tô Đào thầm bật cười trong lòng, nhưng trên mặt không hề biểu lộ ra.
“Hy vọng ngươi đừng để ý, vả lại ta cũng thực sự cảm thấy ở Đào Dương rất thoải mái, ngươi cứ coi ta như một khách trọ bình thường là được.” Nói đến nước này rồi, Tô Đào cũng không thể làm khó người ta được nữa, nhưng suy nghĩ chợt lóe, lại hỏi:
“Ngươi nói ngươi là người của quân đội, vậy ngươi có biết Thời Tử Tấn không?” “Thời Thiếu tướng? Biết chứ.” Nào chỉ là biết, còn là tâm phúc của gia gia nàng, được ngấm ngầm bồi dưỡng thành người kế nghiệp của Đông Dương.
Ban đầu gia gia muốn bồi dưỡng nàng cùng mấy người anh em họ khác, nhưng phát hiện không ai có tiền đồ cả, ngược lại đem hy vọng đặt vào người Thời Tử Tấn.
Nhưng không thể không nói, thực lực tổng hợp của Thời Tử Tấn là xuất sắc nhất trong số mọi người, đối với Đông Dương cũng là trung thành nhất.
Tô Đào thầm gật đầu trong lòng, nghe giọng điệu này, hoặc là đồng liêu của Thời Tử Tấn, hoặc là có quan hệ cấp trên cấp dưới.
Vậy thì không sao rồi, nàng tin tưởng Thời Tử Tấn, tự nhiên cũng sẽ dán nhãn người tốt cho Hình Thư Ngữ.
Cũng không biết khi nào Thời Tử Tấn trở về, đã liên tiếp ba ngày làm nhiệm vụ không có tin tức gì rồi.
Nàng không khỏi lo lắng, cái công việc 'đầu treo ở trên dây lưng quần' này quá khiến người ta lo lắng bất an.
Tô Đào còn định đợi Thời Tử Nguyệt tan học hỏi nàng xem anh trai có tin tức gì không, còn chưa kịp mở miệng, Thời Tử Nguyệt đã giơ máy truyền tin lên trước mặt nàng:
“Đào Tử tỷ tỷ, Đào Dương chúng ta nổi tiếng rồi~ Mọi người đều nói nơi này của ngươi là ‘Đào Hoa Nguyên’ đấy.” Tô Đào liếc mắt liền thấy cái tiêu đề bắt mắt "Phiêu bạt nửa đời, ta tìm được nhà tại Đào Dương", bên dưới kèm theo một tấm hình Phạm Truyện Huy đang ngồi ở bàn ăn trong phòng khách ăn điểm tâm, trong tay cầm cái bánh bao nóng hổi.
Từ bối cảnh lờ mờ trong tấm hình còn có thể thấy ghế sô pha sạch sẽ mới tinh, TV màn hình lớn, máy làm bữa sáng đầy ắp, cùng với nụ cười vui vẻ của những khách trọ đang trò chuyện với nhau.
Không biết là do bài viết quá hay, hay là cuộc sống sung túc, sạch sẽ thể hiện qua tấm ảnh quá có sức ảnh hưởng, mà số lượng bình luận bên dưới đã vượt qua 100.000 lượt.
Tô Đào kịp phản ứng, bài viết này có lẽ không chỉ người ở Đông Dương thấy được, Đông Dương chỉ mới có năm vạn dân số thôi.
Thời Tử Nguyệt vui vẻ quơ điện thoại: “Căn cứ Vân Thương sát vách, năm đại căn cứ cách 500 cây số đều biết đến Đào Dương chúng ta rồi, nghe nói có một nhóm lớn người đang thu dọn hành lý trong đêm để tới đây đó.” Tô Đào thấy đầu to như cái đấu, người ta tới thì nàng cũng đâu có nhiều phòng như vậy đâu, tất cả ùn tắc ở cửa chính lại còn phải để nàng tốn sức ra trấn an.
Cứu mạng!
Nàng kiểm tra lại ghi chép khách đến thăm của quản gia trí năng, phát hiện chỉ trong hai ngày công phu, số người đến thăm đã đạt tới hai nghìn người.
Hết hôm nay, đoán chừng còn phải đón một đỉnh điểm mới.
Tô Đào ôm ngực, lại không nhịn được mà ôm lấy 'tiểu kim khố' của mình.
Nàng khó khăn lắm mới tích góp được hơn 74.000 đồng liên bang, lại phải 'xuất huyết nhiều' để xây thêm, nàng còn muốn tích đủ 100.000 rồi mới xây thêm để lên cấp 3 mà.
Hay là cứ xây nhà trước đi, nhiều người đến như vậy, dù sao cũng phải có mấy phòng trống chứ.
Cắn răng, lại xây thêm năm phòng đơn, năm phòng đôi, toàn bộ sửa sang xong xuôi, tổng cộng tốn hết 33.500 đồng liên bang.
Tổng số phòng đạt đến 24 gian, số người có thể ở đạt đến 36 người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận