Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 19

"Có ai bắt nạt ngươi sao?" Trước khi đi, hắn đã dặn dò người trong nhà âm thầm trông chừng Tô Đào, làm sao vẫn còn có kẻ không có mắt vậy?
Tô Đào vội vàng khoát tay: “Không có, ta chỉ là rất không hiểu, vì sao các ngươi còn cần ra ngoài làm nhiệm vụ, lại còn là nhiệm vụ... nguy hiểm đến tính mạng như vậy? Nhất định phải làm sao?” Thời Tử Tấn nghe hỏi thì ngẩn ra một chút, rồi cười lắc đầu:
“Thế giới hòa bình an toàn mà các ngươi nhìn thấy chẳng qua đều là giả tượng thôi, sự tồn tại của những người như chúng ta chính là để duy trì giả tượng đó, để nguy hiểm vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt các ngươi, vì thế... chết cũng không tiếc.” Tô Đào bị những lời này làm cho sững sờ, vội quay mặt đi, cổ họng nghẹn ngào.
Lúc này, cửa phòng an dưỡng bị đẩy ra, Sầm Lão Nhị và một nhóm người trở về, nhìn thấy Tô Đào ở đây đều có chút bất ngờ.
Nhưng mấy người cũng không kiêng dè gì, đều rất thân quen, chào hỏi xong liền nói thẳng với Thời Tử Tấn:
“Đội trưởng, lão thủ trưởng bảo ngài tỉnh lại thì qua chỗ ông ấy một chuyến.” Nói rồi lấy ra một cái túi trong suốt được bịt kín đưa cho Thời Tử Tấn:
“Đây là thứ chúng ta mang về lần này.” Tô Đào nhìn sang, thấy trong túi là một mảnh... lông vũ? Nàng không chắc chắn, bởi vì chiếc lông vũ này thực sự quá quỷ dị, giống như mọc ra từ từng đốt xương người, lại có màu đỏ tươi như máu.
Thời Tử Tấn nhìn thấy vật này, thân thể khẽ căng cứng lại, gương mặt vốn anh tuấn ưa nhìn thoáng nét giận dữ.
Tay Sầm Thiên Kiêu cầm cái túi cũng run lên.
Nhiệm vụ lần này vốn là đi tìm một con “máu liêm đao” khác, chính là loại Zombie tiến hóa mới được phát hiện gần đây, bởi vì khi ở trạng thái tấn công, xương ngón tay của nó sẽ biến thành lưỡi hái sắc bén, tốc độ cực nhanh, nhát nào nhát nấy đều chí mạng nên mới có tên như vậy.
Kết quả là không tìm thấy máu liêm đao, thay vào đó bọn họ lại tìm thấy một cậu bé còn sống sót trong một gara bỏ hoang.
Cậu bé đó khoảng bốn năm tuổi, gầy gò nhỏ bé, sắc mặt rất kém, xung quanh cậu là mười mấy thi thể nằm ngổn ngang, bụng của những thi thể này đều có một lỗ máu, chết rất thảm thương.
Sầm Thiên Kiêu cứ ngỡ nơi này vừa bị Zombie tấn công cách đây không lâu, cậu bé may mắn trốn thoát nên giữ được mạng.
Trang Hổ cũng nghĩ giống như hắn.
Trang Hổ nhìn thấy đứa nhỏ này, lòng cảnh giác giảm đi quá nửa, thu súng lại, tiến tới gần vừa nói: “Không sao rồi nhé, các thúc thúc tới cứu ngươi, đưa ngươi về nhà.” Cậu bé vốn đang im lặng nãy giờ nghe vậy, đột nhiên ngẩng mặt lên, gương mặt xanh xám không giống người sống, hắn dùng giọng non nớt hỏi: “Thúc thúc, ta bị bệnh rồi, bị bệnh rồi ngươi có còn đưa ta về nhà không, có bỏ lại ta không?” Bước chân Trang Hổ lập tức dừng lại, sắc mặt biến đổi dữ dội.
“Thúc thúc ngươi đổi ý rồi đúng không? Ngươi cũng giống bọn họ, đều ghét bỏ ta bị bệnh, muốn vứt bỏ ta đúng không?” Cứ nói thêm một câu, sau lưng cậu bé lại mọc dài thêm một tấc cốt dực, đôi cánh tựa như làm từ các đốt xương người, dính đầy máu tươi, dang rộng ra sau lưng hắn.
“Nếu đã như vậy, ngươi cũng giống bọn họ, đi chết hết đi.” Đôi cốt dực đỏ tươi đột nhiên giơ lên cao, lóe lên ánh sáng hung ác sắc bén, đâm thẳng vào ngực Trang Hổ.
“Cẩn thận!” “Đội trưởng ——” “Hổ Tử ——” Sầm Thiên Kiêu lắc mạnh đầu, cố gạt cảnh tượng ngày hôm đó ra khỏi tâm trí, hít sâu một hơi nói: “Đội trưởng, mặc dù cuối cùng ngài đã đả thương nặng nó, nhưng tốc độ bay của cốt dực nó rất nhanh, chúng ta không đuổi kịp, còn để nó trốn thoát mất. Chúng ta chỉ tìm được thứ này tại hiện trường, vả lại chuyện này rất hệ trọng, hay là ngài đích thân nói với lão thủ trưởng đi.” Một con Zombie mạnh mẽ có trí tuệ, lại duy trì hình dạng con người, còn có một đôi cốt dực quỷ dị... điều này sẽ phá vỡ mọi nghiên cứu và ghi chép của nhân loại về Zombie trong suốt hai mươi năm qua.
Thời Tử Tấn nhận lấy, trầm giọng nói một tiếng được.
Sau khi Sầm Thiên Kiêu và mấy người rời đi, Thời Tý tò mò hỏi: “Ca, trong cái túi này là gì vậy?” Thời Tử Tấn cụp mắt xuống: “Là sự nguy hiểm... đằng sau lớp vỏ giả tạo.”
Chương 17: Mẹ ta nói ngươi là người tốt
Tại tổng bộ Khai hoang quân, tâm trạng Tô Đào trên đường đi rất nặng nề.
Nàng hỏi Thời Tý: “Ca của ngươi nhập ngũ lúc nào vậy?” “Chắc là năm 16 tuổi. Đào Tử tỷ tỷ, ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi là người tốt, chưa từng có ai giống như ngươi lo lắng cho sự sống chết của ca ca ta, nghĩ thay cho hắn rằng liệu tất cả những việc hắn làm có đáng giá hay không, có quan trọng bằng mạng sống của hắn hay không. Nhưng ngươi có biết không, lúc cha ta mất, hắn mới mười bốn tuổi, đã quỳ bên thi thể cha ta phát lời thề độc, tận thế ngày nào chưa kết thúc, hắn sẽ chiến đấu vì chúng ta ngày đó. Trong mắt hắn, tính mạng của hắn hoàn toàn không quan trọng bằng việc bảo vệ những người bình thường như chúng ta.” Tô Đào thật sự cảm thấy rất khó chịu trong lòng, chưa bao giờ cảm thấy việc làm anh hùng lại chẳng tốt đẹp chút nào như lúc này. Nàng thật sự chỉ muốn Thời Tử Tấn có thể sống sót bình an, đừng giống như Trang Hổ ca, đột nhiên vào một ngày nào đó nàng nhận được tin báo hắn đã vĩnh viễn rời xa cuộc sống của mình.
“Đào Tử tỷ tỷ, ta đã khuyên rồi, hắn là cái đồ cứng đầu như lừa, đã quyết chuyện gì thì sẽ không bao giờ quay đầu lại đâu.” ------------------------------------- Thời Tử Tấn nghỉ ngơi đến chiều, cảm thấy không có gì đáng ngại liền ngồi xe đến chỗ lão thủ trưởng.
Đến nơi còn gặp cả Hình Thư Ngữ.
“Thời thiếu tướng? Ngươi lại... bị thương sao? Gần đây sao lại bị thương liên tục như vậy, lần trước mới gặp ngươi bị gãy tay mà.” Thời Tử Tấn khẽ ừ một tiếng, không giải thích gì thêm, cùng nàng ta nối gót đi vào.
Hình Hồng Văn vừa ăn xong món ăn do Tô Đào làm mà cháu gái mang đến trước đó, nhìn thấy bộ dạng của Thời Tử Tấn, liền nhíu mày: “Ngươi bị thương không nhẹ.” Thời Tử Tấn lắc đầu: “So với đồng đội của ta đã mất mạng, ta đã rất may mắn rồi.” Lông mày Hình Hồng Văn nhíu chặt hơn: “Không thể nào, đã xảy ra chuyện gì?” Thời Tử Tấn kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.
Hình Thư Ngữ nghe mà trợn mắt há mồm: “Zombie mang hình dáng một đứa trẻ loài người khoảng bốn năm tuổi? Làm sao có thể?” Thời Tử Tấn ngước mắt liếc nàng: “Không thể nào, nhưng nó đã thật sự xảy ra.” Trong đầu Hình Thư Ngữ chỉ còn lại hai chữ: Trời ạ, xong rồi.
Mang hình dáng con người... lại còn là một đứa trẻ, hoàn toàn có thể trà trộn vào căn cứ và tàn sát khắp nơi. Hơn nữa còn quỷ dị như thế, dường như không cùng một loài với Zombie thông thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận