Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 36

Vậy thì lương hàng năm của Tử Tấn chẳng phải sẽ tăng gấp bội sao? Bảo sao lại hào phóng như vậy. Nàng bây giờ đổi nghề đi lính còn kịp không? Nuôi cái hệ thống này tốn tiền quá.
Cuối cùng hai người chọn một chiếc xe Jeep, tổng giá trị 28 vạn đồng liên bang, tuy hơi cũ một chút, nhưng tính năng các thứ vẫn còn xem như tốt. Tô Đào đã rất hài lòng, bảo Quan Tử Ninh ngồi vào ghế lái chở nàng đi một vòng. Nàng còn chưa được ngồi ô tô bao giờ đâu.
Quan Tử Ninh bất đắc dĩ lái xe chở nàng:
“Làm cận vệ thì thôi đi, bây giờ lại bắt ta làm tài xế nữa.”
Tô Đào nói: “Đi thôi, lái nhanh lên, vòng quanh khu chính phủ và quân đội một vòng, sau đó lại đi đường bắc ra ngoại ô dạo chơi, rồi lại xuôi nam về Đào Dương.”
“Ngươi định làm chuyến du lịch Đông Dương một ngày đấy à? Ngươi sống ở Đông Dương hơn mười năm rồi còn gì, có cái gì hay ho mà đi dạo chứ? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy cái kiến trúc đổ nát đó, gần đây còn ầm ĩ chuyện biến dị Zombie, mọi người đều trốn ở nhà cả rồi, ngươi muốn ngắm người cũng chẳng thấy ai đâu.”
Tô Đào nói: “Ta chỉ là ra ngoài hít thở không khí thôi.”
Nếu có thể thì nàng cũng chẳng muốn ra ngoài đi lung tung, ở nhà có TV, ghế sô pha, suối nước nóng, đồ ăn ngon, cái nào mà chẳng thoải mái. Nhưng không phải là phải ra ngoài đi lang thang thì mới có thể kích hoạt nhiệm vụ ẩn sao.
Quan Tử Ninh thầm mắng trong lòng ‘đồ thần kinh’, rồi cam chịu lái xe đi hóng gió.
Chỉ là đi dạo đến tận lúc mặt trời lặn, hệ thống cũng không hề cho Tô Đào bất kỳ nhắc nhở hay phản ứng nào.
Chẳng lẽ nàng đoán sai rồi sao? Hay là nói nàng phải xuống xe dùng hai chân đi bộ lòng vòng?
Tô Đào gãi gãi đầu, nghĩ nát óc vẫn không ra nguyên do, bèn dứt khoát bỏ qua, ăn cơm rồi đi ngủ sớm.
Trời vừa sáng, nàng liền lôi Quan Tử Ninh dậy, lái xe ra ngoài chạy vòng vòng. Nếu trong căn cứ Đông Dương không kích hoạt được, nàng sẽ đi các vùng ngoại ô xung quanh để tiếp tục đi dạo.
Thời Tử Nguyệt đang bận rộn việc học thấy nàng lại sắp ra ngoài, không nhịn được hỏi:
“Đào Tử tỷ tỷ, sao gần đây tỷ cứ đi ra ngoài suốt vậy? Đông Dương dạo này không an toàn đâu, Zombie trà trộn vào căn cứ giết rất nhiều người rồi, bọn em bây giờ đi học đều có xe trường đưa đón, còn có quân bảo vệ thành hộ tống nữa.”
Tô Đào nói: “Ta cũng có quân bảo vệ thành hộ tống, mà còn là hộ tống một kèm một nữa, không sao đâu, ngươi yên tâm.”
Thời Tử Nguyệt lo lắng nhìn nàng: “Anh trai ta trước khi đi đã dặn ta phải trông chừng tỷ cẩn thận, tỷ cứ như vậy làm ta không dám đi học luôn, ta sợ tỷ xảy ra chuyện gì, anh trai ta sẽ lột da ta sống mất.”
Tô Đào nhớ lại hiện trường 'chết xã hội' ngày hôm trước, lập tức nghẹn lời. Bây giờ nàng không muốn nghe thấy ba chữ “Thời Tử Tấn” cho lắm.
“Đi học đi ngươi.” nói rồi nhanh như một làn khói chui vào ghế phụ.
Quan Tử Ninh chán đời khởi động xe, đạp một cú ga lao ra khỏi Đào Dương. Nàng lái một đoạn lại dừng một đoạn để thả Tô Đào xuống, quá trình này khiến nàng cảm thấy mình đang lãng phí sinh mạng, lãng phí chi phí quân đội bỏ ra để bồi dưỡng nàng, lãng phí dị năng mà lão thiên đã ban cho nàng, lãng phí ——
Máy truyền tin đột nhiên vang lên.
“A lô? Bùi Tả, có chuyện gì?” Tô Đào kết nối điện thoại.
“Tô Đào! Rời khỏi đó mau!! Đi mau!!”
***
**Chương 31: Búp bê vỡ nát**
Tô Đào sợ tới mức suýt đánh rơi máy truyền tin, cơ thể phản ứng theo bản năng, đột nhiên lao vào trong xe, một tay kéo sập cửa xe lại.
Ngay khoảnh khắc nàng đóng cửa lại, nàng nhìn thấy lông vũ đỏ tươi bay đầy trời cùng với vết máu đồng thời bắn tung tóe lên kính xe, nhuộm đỏ cả tầm mắt nàng.
Ngay sau đó, nàng thấy một cái xác 'bịch' một tiếng đập mạnh lên kính chắn gió phía trước. Kính xe lập tức vỡ vụn.
“Ta thao!” Quan Tử Ninh ở ghế lái chửi một tiếng, cúi đầu né những mảnh kính vỡ.
Không còn lớp kính cản trở, Tô Đào thấy được toàn cảnh của con biến dị Zombie kia —— đôi cánh chim màu đỏ khổng lồ, khớp xương kỳ dị, một thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại mang màu xanh nâu.
Nó bay vọt qua nóc xe, đôi cánh chim gần như che khuất cả mặt trời, khiến xung quanh tối sầm lại. Nó cúi đầu, đôi con ngươi màu xám nhìn về phía Tô Đào, dường như nhớ ra điều gì đó, sững người trong giây lát.
Đúng lúc này, Tô Đào nghe thấy tiếng súng vang lên, viên đạn bắn xuyên qua cánh trái của nó, khiến nó loạng choạng chúi về một bên.
Đồng thời, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên: 【 Phát hiện manh mối nhiệm vụ ẩn: Nhà để xe bỏ hoang 】
Nội tâm Tô Đào chấn động mạnh.
“Ngươi ở yên trong xe, không được phép xuống!” Quan Tử Ninh đá văng cửa xe, rút súng lao thẳng ra ngoài.
Cùng lúc đó, Bùi Đông và Sầm Thiên Kiêu dẫn một nhóm người cũng đuổi tới, bao vây chặt lấy thiếu niên có đôi cánh chim kỳ dị đang bị thương.
“Các ngươi cũng muốn giết ta thật sao?” Giọng nói của thiếu niên nghe có vẻ non nớt ngây thơ.
Đôi cánh chim của nó thu lại, dần dần biến mất vào phần lưng. Không có đôi cánh chim kỳ dị kia, nó trông không khác gì một thiếu niên loài người bình thường.
“Ta chỉ muốn về nhà, là bọn họ hết lần này đến lần khác trêu chọc ta, ta không muốn thành ra thế này.” Nó nói, giọng điệu như đang trần thuật, lại như đang giải thích, vẻ mặt vừa đau khổ vừa dữ tợn.
Quan Tử Ninh nhắm mắt lại, vận dụng dị năng: “Nó bị thương rồi, ta có thể khống chế nó nửa phút, bắt sống được hay không là tùy thuộc vào các ngươi!”
Sầm Thiên Kiêu lúc này giơ súng áp sát, không chút lưu tình bắn liên tiếp hai phát vào đầu gối của thiếu niên Zombie kia.
Đôi cánh màu đỏ lại bung ra, mũi cánh nhọn hoắt đâm thẳng về phía tim Sầm Thiên Kiêu, nhưng vì bị ảnh hưởng bởi dị năng của Quan Tử Ninh, tốc độ chậm đi rất nhiều, bị Sầm Thiên Kiêu chụp lấy được, hắn mắt đỏ ngầu nã súng vào đôi cánh đó.
Lông vũ đỏ tươi bị bắn bay tả tơi khắp nơi.
Trong đội của Bùi Đông còn có một người sở hữu dị năng “Giam cầm”, nhân lúc nó hành động chậm chạp, những sợi dây thừng vô hình đã trói chặt lấy nó, tựa như một con rắn ẩn hình.
“Mẹ nó, thằng súc sinh nhỏ, lão tử cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi, đền mạng cho anh em của ta!” Sầm Thiên Kiêu bắn mấy phát vẫn chưa hả giận, còn muốn bắn tiếp, bị Bùi Đông lớn tiếng gọi lại:
“Ngươi bình tĩnh lại! Nếu nó chết ngươi sẽ phải chịu phạt nặng đó! Tránh ra!”
Sầm Thiên Kiêu nào có nghe lời nàng, cứ Phanh Phanh Phanh mà bắn điên cuồng vào đôi cánh máu kỳ dị kia, bắn cho nát bét.
Bùi Đông thấy hắn không nhắm vào chỗ hiểm, chỉ nhíu mày lại chứ cũng không ngăn cản.
Từ góc độ của Tô Đào nhìn sang, trông nó giống như một con búp bê tan nát.
Nàng quay mặt đi chỗ khác.
Quá giống người... giống như một cậu bé vị thành niên khoảng 15-16 tuổi, yếu ớt vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận