Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 82

Thời Tử Tấn cũng không nổi giận, dựa vào bên tường, ánh đèn hành lang kéo thân ảnh hắn thon dài, tự dưng nhiều hơn mấy phần đẹp trai.
Nụ cười của hắn ẩn nấp dưới bóng ma:
“Trở về?” Tô Đào bước chân dừng lại, trầm mặc 2 giây rồi nói:
“Ngại quá, đi nhầm tầng lầu.” Nói xong co cẳng liền chạy xuống lầu.
Chương 68: Đồng ý rồi thì ngươi chính là người của ta
Còn chưa chạy được mấy bậc thang đã bị đuổi kịp.
Thời Tử Tấn tức đến bật cười:
“Ngươi không phải làm việc rất quang minh lỗi lạc sao? Sao bây giờ không dám nhìn thẳng?” Tô Đào mặt dày đến cùng:
“Không có chuyện gì, ta đây không phải đang muốn tìm ngươi giải thích sao? Đến phòng ta ngồi một chút, chúng ta từ từ nói chuyện?” Nói như không có chuyện gì xảy ra, mở cửa mời.
Thời Tử Tấn chân dài bước vào, vừa đối mặt liền bị hai mèo một chó nhào tới, dính đầy người lông xù.
Tô Đào đi rót cho hắn chén nước: “Nếu đều như vậy rồi, ngươi liền chấp nhận ta đi, ta cam đoan sẽ không gây thêm phiền phức, sẽ không mạo hiểm.” Thời Tử Tấn làm một thủ thế yêu cầu an tĩnh với Tuyết Đao đang kích động, Tuyết Đao lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng, lè lưỡi nghe mệnh lệnh.
“Mang theo bọn tiểu hài tử vào phòng chơi.” Tuyết Đao nghe hiểu, lỗ tai giật giật, liền đi tha Hạt Vừng bọn họ vào phòng thú cưng chơi.
Thời Tử Tấn lúc này mới nói: “Quân lệnh ta đã nhận được, cũng không có chỗ cho ta từ chối. Tới tìm ngươi cũng là để ngươi bắt đầu làm chuẩn bị sớm, chúng ta dự định đầu tháng sáu liền xuất phát.” “Mặt khác, ngày mai ta dẫn ngươi đi một chuyến trung tâm giao dịch vũ khí, mua cho ngươi ít đồ vật có thể hộ thân. Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai ngươi phải theo ta học súng ống, thời gian nửa tháng tốc thành hẳn là đủ.” Tô Đào suy nghĩ 2 giây, lập tức gật đầu đồng ý: “Tốt!” Thời Tử Tấn nghiêm túc hẳn lên: “Đồng ý rồi thì ngươi chính là người của ta, liền phải tuân thủ quy củ trong quân đội của ta, huấn luyện khổ cực ngươi một chút cũng không được bỏ sót, đều phải tiếp thu hết, có thể không?” Tô Đào cũng nghiêm túc: “Ta có thể, ta không yếu đuối như vậy đâu, mà lại có cơ hội học bản lĩnh bảo mệnh, ta cầu còn không được ấy chứ. Trước đó ta còn muốn tìm Bùi Tả bái sư học nghệ, nhưng nàng quá bận rộn, nên ta liền bỏ ý định đó.” Thời Tử Tấn nhướng mày nhìn nàng: “Vì sao không tìm ta?” Tô Đào: “......Ngươi quanh năm bôn ba bên ngoài, ta tìm ngươi học hai ba ngày, sau đó phần còn lại tự mình mày mò sao?” “Vậy Quan Tử Ninh thì sao? Sao ngươi không tìm nàng bái sư? Năm đó nàng đứng đầu trong cuộc thi thực chiến ở quân khu đấy.” Tô Đào ôm trán: “Cảm ơn ngươi đã đưa cho ta một nhân tài như vậy, thảo nào lúc trước nàng đến Đào Dương lại không cam tâm thế. Ta cũng từng muốn tìm nàng học chút gì đó, nhưng nàng kiên nhẫn quá kém, ta sợ bị nàng mắng.” Thời Tử Tấn bình tĩnh nói: “Ngươi học không tốt, ta cũng sẽ mắng ngươi.” Tô Đào chẳng hề gì nói: “Ngươi cứ mắng đi, dù sao ta ở trước mặt ngươi cũng chẳng còn mặt mũi gì nữa rồi.” Thời Tử Tấn quả thực không phản bác được, 'thiên ngôn vạn ngữ' cuối cùng nặn ra ba chữ: “Đi ngủ sớm đi.”
Tô Đào đêm nay ngủ có thể nói là cực kỳ ngon giấc, một mạch đến mười giờ sáng.
Sáng ngày thường cho bọn nhỏ ăn xong, dắt Tuyết Đao ra ngoài đi dạo, đang định đến phòng làm việc thì bỗng nhiên gặp Tiền Dung Dung ở dưới lầu.
Tiểu cô nương hiếm khi không đeo cái túi đi làm ở vườn trồng trọt, đang cúi thấp đầu đi về phía dãy nhà trọ.
Tô Đào gọi nàng lại: “Sao thế Dung Dung? Sao lại ủ rũ thế kia?” Tiền Dung Dung thấy nàng xong, mắt lập tức ngấn đầy nước mắt:
“Đào Tử tỷ tỷ, ta thất nghiệp rồi. Trời quá nóng, vườn trồng trọt làm ăn không tốt, đã cắt giảm không ít người. Hôm nay ta vốn định đi xem các nhà máy khác có tuyển người không, nhưng cũng chẳng có kết quả gì.” Tô Đào nhíu mày: “Vậy mẹ ngươi thì sao?” Nước mắt Tiền Dung Dung chảy càng nhiều hơn:
“Mẹ ta tuy chưa bị cắt giảm, nhưng cũng bị giảm lương trên diện rộng, đoán chừng không bao lâu nữa cũng sẽ phải nghỉ việc.” Tô Đào lập tức nghĩ đến, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau mà cùng lúc thất nghiệp, thì sẽ mất đi nguồn thu nhập sinh hoạt. Nếu không có đủ tiền tiết kiệm, chi tiêu sinh hoạt cơ bản và tiền thuê nhà đều không thể đảm bảo.
Đối mặt với sự bất lực của Tiền Dung Dung, nàng cũng cảm thấy rất bất lực.
Đào Dương không có sản nghiệp thuộc về mình, không cách nào cung cấp việc làm, nàng không giúp được.
Nhìn Tiền Dung Dung lau nước mắt rời đi, trái tim vừa mới thả lỏng về việc xây dựng của Tô Đào lại căng thẳng trở lại.
Đồng thời, nàng lại ý thức sâu sắc được rằng, nếu sản nghiệp Đông Dương sụp đổ, thì đả kích đối với Đào Dương cũng là chí mạng.
Phần lớn khách trọ đều làm việc ở Đông Dương, một khi thất nghiệp sẽ không thể gánh vác tiền thuê nhà.
Nàng cũng sẽ mất đi nguồn thu nhập, không cách nào triển khai việc xây dựng.
Buổi chiều gặp Thời Tử Tấn, Tô Đào liền nói ra nỗi lo của mình, còn hỏi:
“Lợi nhuận của vườn trồng trọt sẽ tốt lên khi trời ấm lại chứ? Nếu trong tình huống nguồn nước sung túc.” Thời Tử Tấn lắc đầu: “Khó nói lắm. Thực vật sinh trưởng không chỉ cần nước và ánh nắng, mà đất đai và nhiệt độ cũng là nhân tố cực kỳ quan trọng. Hiện tại có rất nhiều thực vật bị phơi chết, nóng chết. Trừ phi có dị năng giả sở hữu năng lực liên quan đến nhiệt độ đến khống chế ổn định nhiệt độ.” “Đông Dương không có dị năng giả như vậy sao?” “Không có. Có khả năng các căn cứ khác có, nhưng trong môi trường nhiệt độ cao thế này, bọn họ tuyệt đối là đối tượng quý hiếm của các đại căn cứ, rất khó có khả năng đến Đông Dương nhỏ bé này.” Tô Đào trầm tư 2 giây rồi nói:
“Vậy nếu Đào Dương có thể cung cấp môi trường sống thoải mái, đồng thời bao ba bữa cơm, liệu có người nào trong số họ động lòng không?” Thời Tử Tấn nhìn nàng với ánh mắt thâm trầm 2 giây, chắc chắn nói: “Sẽ.” Tô Đào nở nụ cười tươi rói: “Vậy được, tìm cơ hội tuyên truyền ra ngoài đi. Nếu có thể chiêu mộ được dị năng giả thích hợp, ta có một yêu cầu nhỏ: chi phí sinh hoạt của người này tại Đào Dương sẽ do Đông Dương thanh toán, đồng thời mỗi tháng phải đến làm việc cho Đào Dương năm ngày.” Thời Tử Tấn chỉ vào nàng: “Không chịu thiệt chút nào.” Tô Đào lý lẽ hùng hồn: “Nếu thành công, ta chính là giải quyết vấn đề lớn cho Đông Dương đấy.” Thời Tử Tấn bất đắc dĩ cười cười: “Phải rồi, Tô Đại công thần.”
Đến trung tâm giao dịch vũ khí, mắt Tô Đào không hề chớp lấy một cái.
Nàng chưa từng đến nơi này bao giờ, cũng chưa từng thấy qua các loại vũ khí rực rỡ muôn màu như vậy, từ súng ngắn đến súng máy, thậm chí cả pháo nỏ hạng nặng cũng có.
Muốn, muốn hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận