Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 2

Nói xong, nàng không để ý tới ánh mắt g·i·ế·t người của Giang Cẩm Vi, nhanh chóng quay về phòng lấy thẻ căn cước và một bộ quần áo duy nhất để thay giặt, đeo túi xách lên rồi rời khỏi nhà mà không hề ngoảnh lại.
Lý Dung Liên khóc nấc lên, không thở nổi: "Nàng, nàng làm vậy là muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta sao?"
Giang Cẩm Vi ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, hận thù nói: "Loại không có lương tâm này, đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt! Để xem lúc không có ba ba và các ca ca chiếu cố, lại không nơi nương tựa, nàng sống nổi ở Đông Dương không! Đến cuối cùng chẳng phải lại quay về cầu xin chúng ta sao!"
**Chương 2: Bà chủ nhà nghèo nhất lịch sử**
Tô Đào dựa theo địa chỉ trên thẻ ra vào tìm đến nơi. Đó là khu vực bên ngoài cổng Bắc số 2 của căn cứ Đông Dương, là cổng mà đội quân khai hoang thường xuyên ra vào nhất.
Nơi này có một mảnh đất lớn bị rào lại, nhìn sơ cũng khoảng 3000 mét vuông.
Nàng hơi sững người.
Nàng biết chỗ này. Nàng lớn lên ở Đông Dương từ nhỏ, từng nghe các lão nhân trong căn cứ nói mảnh đất này xuất hiện chỉ sau một đêm.
Ở căn cứ Đông Dương, đất đai quý như vàng, tấc đất tấc vàng. Ngay cả căn nhà 60 mét vuông của cha nàng, bây giờ muốn mua lại không chỉ cần 6000 điểm cống hiến căn cứ mà còn cần hơn 3 triệu đồng liên bang.
Mảnh đất trống 3000 mét vuông này không biết đã khiến bao nhiêu người thèm thuồng.
Nhưng ngay cả trưởng quan cao nhất của căn cứ cũng không dám động đến nó.
Xung quanh là tường cao lưới điện, không có thẻ thông hành thì đừng nói là người, ngay cả Zombie cũng không thể vào được.
Vậy mà bây giờ, mảnh đất này lại thành của nàng, Tô Đào, một cách khó hiểu như vậy?
Tô Đào nuốt nước bọt, đi đến cổng lớn, lấy tấm thẻ phòng mà hệ thống đưa cho quẹt vào máy cảm ứng trên cổng.
"Bíp! Chủ nhân của ta, hoan nghênh về nhà."
Cánh cổng lớn từ từ mở ra.
Tô Đào nhìn thấy giữa mảnh đất trống trải có một căn phòng bình thường với bức tường quét sơn màu xanh lam.
Nhìn một lát, Tô Đào bỗng thấy sống mũi cay cay.
Sống 18 năm, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác gắn bó với một nơi nào đó, phảng phất như nơi này vốn là nhà của nàng, vẫn luôn chờ đợi nàng trở về.
Nàng chạy chậm tới cửa phòng, lại quẹt thẻ, lòng tràn đầy mong đợi đẩy cửa bước vào.
Hửm? Trống rỗng, ngay cả một cái ghế cũng không có sao?
Tô Đào ngây người.
Trong khoảnh khắc, nàng hơi hối hận, lẽ ra nên mang cái giường xếp trong phòng mình qua đây. Ít nhất thì bây giờ cũng có chỗ để ngồi hoặc nằm.
Quay về là chuyện không thể nào.
Nàng cũng không thể đi mua đồ mới, vì nghèo đến đinh đương vang dội, toàn thân trên dưới chỉ có 50 đồng liên bang, nhiều nhất chỉ mua nổi một cái ghế.
[Kiểm tra thấy kí chủ đã đến đích, mời đặt tên cho nơi này.]
Tô Đào nghĩ ngợi, vì ở gần Đông Dương, nên gọi là Khu Đào Dương đi.
[Đã đặt tên là Đào Dương Khu, có bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ tân thủ không?]
Tô Đào xoa xoa mũi: "Tiếp nhận."
[Được rồi, mời kí chủ tiếp nhận gói quà lớn tân thủ.]
Một giây sau khi tiếp nhận, bảng điều khiển trong suốt lại xuất hiện trước mắt Tô Đào, một gói quà lơ lửng giữa không trung.
Nàng nhấn vào để nhận lấy.
[Thu được 2000 đồng liên bang]
Tô Đào: "!!!"
Nàng vội vàng lấy thẻ căn cước của mình ra. Thẻ căn cước của thời mạt thế hai mươi năm đã được cảm ứng hóa, chỉ mỏng như một miếng thẻ, hoàn toàn thay thế điện thoại, bình thường cũng có thể dùng làm máy liên lạc.
Tô Đào đăng nhập vào tài khoản của mình, số dư quả nhiên đã biến thành 2050!
Đây là khoản tiền lớn nhất mà nàng nhận được từ trước đến nay!
Giữa lúc đang kích động, hệ thống lại lần nữa nhắc nhở:
[Chúc mừng kí chủ có tổng tài sản vượt quá 2000 đồng liên bang, có thể nâng cấp hệ thống này lên cấp Lv1. Sau khi nâng cấp, ngài sẽ nhận được 1 phòng đơn, đồng thời mở khóa cửa hàng nội thất. Xin hỏi có muốn tiêu hao 2000 đồng liên bang để nâng cấp không?]
Tô Đào sửng sốt, hóa ra hệ thống còn có thể nâng cấp nữa à.
Nhìn căn phòng trống rỗng, Tô Đào đành đau lòng chọn nâng cấp.
Tiền vừa về tay còn chưa kịp ấm chỗ đã phải tiêu rồi...
[Hệ thống Bà chủ nhà đã nâng cấp lên Lv1, đã mở 1 phòng đơn, đã mở khóa cửa hàng nội thất, mời nghiệm thu.]
Âm thanh nhắc nhở vừa dứt, Tô Đào cảm thấy dưới chân hơi rung nhẹ, một căn phòng trống khoảng mười mét vuông xuất hiện ngay trước mắt.
Căn phòng ban đầu mà hệ thống tặng cho nàng giờ nằm bên phải phòng đơn mới, hai căn phòng được nối với nhau bằng một hành lang nhỏ.
Nội tâm Tô Đào chấn động.
Tốc độ xây nhà này giống như chơi game, chỉ cần nhấp chuột là xong, hiệu suất quá cao.
Nàng lại mở bảng hệ thống ra, quả nhiên thấy được mục 'Nội thất'.
Vốn định xem có cái giường nào thích hợp không, mua tạm hai cái dùng gấp, chứ không thể ngủ trên đất vào ban đêm được.
Nhưng khi thấy cái giường cây lexi rẻ nhất cũng cần tới 120 đồng liên bang, Tô Đào lặng lẽ tắt giao diện đi.
Toàn bộ gia tài của nàng chỉ có 50 đồng liên bang thôi.
Dù có mảnh đất lớn như vậy, nhưng bản chất vẫn là một con quỷ nghèo, ngay cả cái giường cũng mua không nổi.
Hay là cứ thế này cho thuê luôn nhỉ?
[Tạm thời không thể cho thuê. Mời kí chủ đáp ứng đủ điều kiện cho thuê: Giường *1, Bồn cầu *1, Bồn rửa *1]
Tô Đào chỉ muốn ngất đi cho xong.
Ba món đồ này trong cửa hàng nội thất phải tốn gần một ngàn đồng liên bang.
Nàng biết kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy bây giờ.
Tô Đào gãi đầu, cuối cùng quyết định đến chợ đồ cũ trong căn cứ thử vận may.
Hệ thống cũng đâu có nói những món nội thất này nhất định phải mua trong cửa hàng hệ thống.
Nàng chỉ cần ra ngoài tìm đồ giá rẻ để đáp ứng điều kiện là được rồi!
Nói là làm, Tô Đào mang theo toàn bộ gia tài 50 đồng liên bang của mình đi đến khu chợ giao dịch.
Để tiết kiệm tiền, nàng nhịn đói đi bộ, còn cẩn thận bôi thêm bụi đất lên mặt mình cho trông bẩn thỉu hơn một chút.
Trong căn cứ Đông Dương tuy không có Zombie, nhưng dưới trật tự đã sụp đổ, con người thường còn đáng sợ hơn cả Zombie.
Lúc đến được chợ đồ cũ thì đã là hơn bốn giờ chiều.
Khu chợ giao dịch chia làm Khu Đông và Khu Tây.
Khu Tây trị an tốt hơn một chút, bán đồ cũng tương đối quy củ hơn, không chỉ bán các đồ dùng gia đình phổ biến, đồ điện gia dụng, công cụ liên lạc, thậm chí còn có bán cả quần lót đã qua sử dụng.
Đi sâu hơn về phía Khu Đông thì càng hỗn loạn, nào là bán người, bán lạp xưởng ăn dở, bán cả xương sọ Zombie... mặt đất thì đầy rẫy rác bẩn và những thứ bài tiết không rõ nguồn gốc.
Tô Đào đôi khi cảm thấy thế giới này thật méo mó, đông đúc, bẩn thỉu và vô trật tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận