Tiên Gia

Chương 1: Rừng bên trong Ngõa Quán Phần

**Chương 1: Rừng bên trong Ngõa Quán Phần**
Không gian tĩnh mịch như tờ, tiếng quỷ khóc ai oán văng vẳng, tựa có tự không, hàn ý thấu xương.
Hoàng Sơn sắp vào đông, trăng treo trên đỉnh núi, cỏ cây khô héo tiêu điều.
Đinh đang, đinh đinh đang!
Tiếng chuông đồng dồn dập vang vọng trong khu rừng già cỗi, một bóng người đột ngột từ khe núi chui ra, xiêu vẹo đi tới, gây ra động tĩnh không nhỏ.
Dư Khuyết mặc bộ áo gai trắng toát đơn bạc, hai gò má gầy gò vì lạnh, hai chân bước đi trong núi, run rẩy lắc chiếc lục lạc.
Trên người hắn cõng một chiếc hộp sách bằng trúc, chân đi đôi guốc gỗ leo núi, dáng vẻ một thư sinh nghèo khổ, dãi dầu sương gió, đang vội vã đến Hoàng Sơn huyện thành cầu học, không muốn lỡ mất học kỳ.
"Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng, ta là kẻ sĩ gấp rút lên đường trong núi, người qua đường chớ quấy rầy ta, một đường đi đến trời sáng."
Mượn ánh trăng, Dư Khuyết kiên trì bước nhanh trong rừng, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Bốn phía có tiếng gió thổi, tiếng cành khô lá rụng xào xạc, tiếng hú quái dị từng hồi, tất cả đều khiến chiếc chuông đồng trong tay hắn càng thêm run rẩy, lòng người cũng thêm nghi thần nghi quỷ.
Bỗng nhiên, tiếng mèo kêu vang lên bên đường:
"Sai, đọc sai rồi, hậu sinh kia dừng lại!"
Thanh âm đột ngột khiến Dư Khuyết giật mình, động tác tức khắc cứng đờ, không dám nhúc nhích, vội vàng nín thở.
Lặng lẽ, hắn liếc mắt nhìn sang bên đường, thấy một cái nhà hầm tựa như mộ phần.
Nhà hầm kia chỉ cao nửa người, dựa vào vách núi mà xây, trên đỉnh che tấm bạt dầu để chắn mưa gió, cửa ra vào dùng mấy viên gạch nung bịt lại, nhưng không kín hoàn toàn, để lộ ra một lỗ đen ngòm to bằng đầu người, đang ngoắc ngoắc nhìn Dư Khuyết.
Nhìn cái nhà hầm mộ quái dị này, sống lưng Dư Khuyết lạnh toát.
Hắn cố gắng trấn định, run giọng hỏi: "Có người?"
"Đúng, có người."
Một giọng nói yếu ớt từ trong nhà hầm truyền ra, thanh âm già nua khàn khàn, hẳn là của một bà lão.
Nghe thấy đối phương có thể nói chuyện, Dư Khuyết thở phào nhẹ nhõm.
Hắn trấn tĩnh lại, sờ lên người, phát hiện toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, lạnh lẽo vô cùng. Hắn lại sờ lên chiếc lều nhỏ trên hộp sách của mình, cảm thấy thời tiết quái quỷ trong núi này dường như sắp mưa đến nơi.
Đã đi đường ban đêm, lại không thể đi bộ dưới mưa, nếu không chưa bị Hùng ăn quỷ bắt được, thân thể nhỏ bé này của hắn làm sao có thể chống đỡ nổi đến Hoàng Sơn huyện thành.
Lúc này Dư Khuyết chăm chú nhìn cái nhà hầm mộ quái dị kia, cùng tấm bạt lớn trên lỗ hổng, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ đây là thợ săn trong núi xây để tránh mưa, trốn thú dữ?"
Thế là, hắn lấy hết can đảm, tiến lên chắp tay vái chào, thử thăm dò:
"Lão nhân gia, ban đêm có thể mưa, cho con tạm trú nhờ được không ạ?"
Bên trong nhà hầm, bà lão khàn giọng đáp: "Dễ thôi, tiện thể ngươi cũng trò chuyện với lão thân vài câu."
Dư Khuyết không đáp lời, chỉ gật đầu, hắn căng thẳng cả người, ôm chặt hộp sách, dựa lưng vào vách đá, lo lắng dùng guốc gỗ cạo lớp bùn dính trên đó.
Một lúc sau, hắn mới nhớ tới bà lão muốn cùng hắn trò chuyện, liền hướng vào nhà hầm nói:
"À đúng rồi, lão nhân gia nói con đọc sai, là sao ạ?"
Bà lão trong nhà hầm không để ý đến sự thất lễ của hắn, thao thao bất tuyệt:
"Ôi chao! Ngươi, đám hậu sinh này.
Câu 'thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng' vốn dĩ là 'Nhà ta có đứa trẻ khóc đêm, người qua đường đọc ba lần, ngủ một giấc tới sáng'. Câu này dùng để dỗ trẻ nín khóc đêm, sao có thể để ngươi tùy tiện đổi chú ngữ, dùng để đi đường vội vã?
Ngươi đọc lung tung như vậy, là cầu không được thần minh phù hộ, chỉ rước lấy yêu ma quỷ quái mà thôi."
Dư Khuyết cứng đờ người, sắc mặt gượng gạo, nhỏ giọng nói: "Đến mức vậy sao..."
Giọng chế giễu vang lên từ trong nhà hầm:
"Năm đó cháu đích tôn của lão thân cũng hay khóc nhè, khi ta tìm Tiên gia trong huyện xin Phù Thủy, Tiên gia đã dặn dò cẩn thận. Tuyệt đối không được tùy tiện sửa chú ngữ, nếu không sẽ gặp tai họa. Lừa ngươi làm gì..."
Tiên gia, cách người đời gọi những người tu hành.
Tiên gia có thể nuôi dưỡng thần linh, ma quỷ, chuyên trị những chuyện tà quái, nên những điều kiêng kỵ họ nói ra tự nhiên không phải giả.
Dư Khuyết im lặng, tay cũng không dám cạo bùn nữa, dường như sợ gây ra tiếng động lớn, quấy rầy đến những thứ không sạch sẽ.
Ục ục ục.
Bụng hắn bỗng nhiên phát ra một tràng âm thanh kêu rột rẹt, đặc biệt vang dội, một cơn đói ập đến trong nháy mắt. Hắn nuốt nước bọt, thò tay vào ngực, định lấy đồ ăn ra.
Nhưng lạ thay, hắn sờ tới sờ lui, chiếc bánh nướng vốn nên được cất trong ngực lại không thấy đâu, trống trơn, rất có thể là do lúc đi đường vội vã đã đánh rơi đâu đó.
Dư Khuyết vừa mới trấn định lại, giờ lại có chút run rẩy: "Bánh nướng của con đâu?"
May mắn thay, một giọng cười từ ái lại vang lên từ trong nhà hầm:
"Hậu sinh này, ngốc nghếch quá, đi đường xa mà không mang theo chút lương khô, thức ăn gì cả."
Tiếng sột soạt vang lên, từ trong nhà hầm vọng ra tiếng thở dốc, một chiếc vại được nhấc lên, nghiêng nghiêng hiện ra trước mắt Dư Khuyết.
Một bóng đen nằm phục ở cửa động, người đó giơ chiếc vại, nói:
"Lão thân còn chút mì sợi và bánh bao, trời lạnh nên chưa bị hỏng, ngươi cầm lấy mà ăn chút đi."
Dư Khuyết câu nệ chần chờ, hắn muốn từ chối, nhưng một mùi thơm ngọt ngào xộc vào mũi hắn, khiến cổ họng hắn ngứa ngáy, trong lòng cũng cồn cào, thèm thuồng.
Thế là, hắn mượn ánh trăng, liếc mắt nhìn vào trong vại, nuốt nước bọt nói:
"Thơm quá! Bánh bao của người là nhân đường sao, thơm ngọt vô cùng, người nhà đối đãi với người thật tốt."
Tiếng cười lại vang lên:
"Đúng vậy, tốt lắm... Chỉ tiếc là xây thêm mấy viên gạch nữa, thì không còn kịp ăn nữa rồi."
Lúc này Dư Khuyết mới lại chú ý tới cái nhà hầm kỳ dị trước mắt, lo lắng mà lại chần chờ lên tiếng hỏi:
"Chuyện này là sao? Lão nhân gia sao lại xây gạch bịt kín cửa động, để tránh mãnh thú?"
Từ trong nhà hầm vọng ra thanh âm yếu ớt:
"Trong núi có gấu, có hổ, có gì đáng sợ chứ, ta là trốn người đó. Ta già rồi, hơn sáu mươi tuổi, không chịu nổi nữa. Đứa con trai cả của ta, cùng với vợ nó, đem ta nhốt vào đây.
Xây một cái mộ nhỏ, ăn ngủ đều ở bên trong động, mỗi ngày đưa cơm một lần, lại xây thêm một viên gạch ở cửa động. Chờ đến khi nào cửa động bị bịt kín, thì sẽ không đưa cơm nữa, nơi này sẽ thành mộ phần của lão thân, trong thôn đều gọi cái này là 'Ngõa Quán Phần'."
Những lời này khiến Dư Khuyết giật mình ngộ ra, đồng thời cảm thấy kinh hãi, hắn sợ hãi nói:
"Lão nhân gia! Cái kiểu chôn sống này, vãn bối chỉ thấy trong sách thôi.
Ông giáo trong huyện còn nói, toàn bộ vùng Hoàng Sơn đã bãi bỏ cái tục này từ lâu rồi, sao người nhà của ngài còn làm ra những chuyện hoang đường như vậy chứ?!"
Giọng bất đắc dĩ vang lên:
"Quan có phép quan, nhà có nỗi nhà. Miệng không bằng miếng ăn, cần gì phải có mẹ già?"
Thấy bà lão chủ động giải thích cho người nhà, Dư Khuyết nhất thời im lặng không nói gì.
Nhưng không hiểu vì sao, thân thể căng thẳng của hắn bỗng nhiên thả lỏng đi rất nhiều, trong tay cũng có chút hơi ấm.
Dù sao quỷ nghèo thì không phải quỷ, không có gì đáng sợ.
Mà bà lão trong nhà hầm thấy hắn im lặng, liền cười nói:
"Nhưng mà hai vợ chồng nó nhẫn tâm, đứa cháu trai của lão thân lại đáng yêu lắm đó, nó còn hôn ta nữa. Thằng bé chỉ là một đứa bé nhỏ xíu như vậy thôi, tự mình chạy cả ngày trời để mang cơm cho ta, trước khi về còn gỡ mấy viên gạch ra nữa."
Bà lão tự hào kể lể, nhưng trong động lại vọng ra tiếng nấc nghẹn ngào không kìm được:
"Mì này, bánh bao này... đều là nó mang đến đó.
Ngươi ăn đi, ăn no còn có sức mà đi đường. Đừng gỡ gạch này ra, gỡ ra chỉ làm liên lụy đến cả nhà cháu ngoan của ta.
Chỉ mong ngươi tiện đường ghé qua thôn, giúp lão thân gửi cho cháu ngoan vài lời cuối cùng... Bà muốn cháu, ô ô cháu ngoan của bà."
Tiếng khóc than ai oán vang lên từng đợt.
Dư Khuyết nhìn lên tấm bạt trên đầu, hắn nghiến răng, đứng thẳng dậy, hướng về phía cửa động vái chào, lớn tiếng nói:
"Được! Ăn của người, nhận ủy thác của người. Lão nhân gia yên tâm, vãn bối không gỡ gạch, cái này con sẽ đi ngay, tiện thể hỏi thăm con trai tốt của lão nhân gia!"
Toàn thân hắn bừng bừng nhiệt huyết, tâm tình vui vẻ, hăng hái bước lên một bước.
Soạt soạt, chiếc vại cọ xát vào thành cửa động, người trong động dốc hết sức đưa vại ra ngoài, tiếng nấc nghẹn ngào cũng càng thêm nặng nề, lẫn lộn giữa tiếng khóc và tiếng cười.
Dư Khuyết đưa tay đón lấy chiếc vại, định há miệng ăn ngấu nghiến, ăn xong sẽ làm việc!
Chỉ là vừa chạm vào, tay hắn khẽ run rẩy, "ba" một tiếng vang lên!
Dư Khuyết không nắm chắc, chiếc vại đột ngột rơi khỏi thành gạch, đập mạnh xuống tảng đá, vỡ tan tành.
Số lương thực trong vại tự nhiên cũng văng tung tóe, phần lớn dính lên vách tường.
Ánh trăng vừa chiếu vào, trên vách tường trắng xóa, xanh xanh đỏ đỏ, thoạt nhìn có chút đẹp mắt, nhưng rõ ràng không phải mì sợi gì cả, mà giống như lòng gà lòng vịt lạnh ngắt, dính dính nhớp nháp, tanh tưởi kinh khủng.
Trong đó bắt mắt nhất, là cái đầu trẻ con dính trên vại.
Nó lăn lông lốc một vòng, hốc mắt đen ngòm nhìn thẳng vào Dư Khuyết, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ mờ mịt, lại khó tin.
Dư Khuyết cũng ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lúc này, đầu óc hắn ong ong, mùi thơm ngọt ngào bỗng biến mất, thay vào đó là mùi tanh hôi, thối rữa, buồn nôn không ngừng.
Ngay lúc đó, từ trong nhà hầm vọng ra những tiếng nấc nghẹn ngào càng thêm hăng say, tựa như vừa khóc than, vừa nuốt nước miếng, bật cười.
Xoạt xoạt!
Một khuôn mặt già nua của người phụ nữ đội mũ thọ, đầy lông trắng xuất hiện ở phía sau cửa hầm, trừng trừng nhìn Dư Khuyết.
Đôi mắt của bà lão lông lá giống như mắt mèo, hung ác, nham hiểm và đói khát, bà ta cọ xát hai bàn tay, hưng phấn cười the thé với Dư Khuyết:
"Hậu sinh trẻ tuổi, sao ngươi còn chưa ăn đi, ăn no mới có sức mà lên đường chứ..."
*** P/s: Hiện tại truyện được hơn 20 chương, các bạn cho vào tủ truyện chờ chương nha. Nay muộn quá mình làm tạm 1 chương, ngày mai up tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận