Thế Giới Của Các Vị Thần

Chương 912: Suối thanh xuân (2)

Chương 912: Suối thanh xuân (2)Chương 912: Suối thanh xuân (2)
"Mà một quả táo Hoàng Kim có thể làm tuổi thọ người ta kéo dài trăm năm, giá trị cũng tương đương một thần khí Hạ Vị. Vậy tại sao một giọt suối thanh xuân lại có giá trị tương đương với quả táo Hoàng Kim vậy? Không phải quả táo Hoàng Kim có giá trị càng cao hơn à?" Valhein hỏi.
Nhất thời hai người không thể trả lời được.
Một lát sau, Alamo mỉm cười nói: "Valhein, ngươi từng nghe qua truyền thuyết về Nữ Thân Bình Minh và con ve chưa?"
Valhein có chút sửng sốt, mơ hồ ngộ ra, vừa suy nghĩ vừa nói: "Truyền thuyết này rất nổi tiếng. Truyền thuyết nói rằng Nữ Thần Bình Minh đã yêu một con người tên là Tithonus, người này có tiếng ca rất tuyệt vời, hai người vui vẻ sống bên nhau. Nhưng nhìn tuổi tác Tithonus ngày càng lớn, Nữ Thần Bình Minh sợ hắn sẽ già mà chết, vì thế đã xin Thần Vương Zeus phong thần cho Tithonus, Thần Vương đã từ chối. Sau đó Nữ Thần Bình Minh đã lùi lại cầu xin chuyện khác, hy vọng Thần Vương Zeus ban cho Tithonus vĩnh viễn không chết, tức là sống mãi. Lần này Zeus đồng ý."
"Thế nhưng rất lâu sau đó, vấn đề xuất hiện, Tithonus đã được sống mãi nhưng lại không ngừng già yếu, cơ thể ngày càng teo nhỏ lại, cũng ngày càng yếu đi, cuối cùng biến thành một cụ già suy nhược chỉ lớn bằng ngón tay cái mà vẫn không thể chết được. Tithonus già yếu không có được tiếng ca tuyệt vời êm tai, giọng nói khàn khàn khó nghe, cuối cùng Nữ Thần Bình Minh không thể chịu nổi đày đọa mà rời khỏi Tithonus. Mà Tithonus cho rằng Nữ Thần Bình Minh không nghe thấy âm thanh của mình, vì thế đã không ngừng phát ra tiếng hí dài, không ngừng kêu gọi, không ngừng đứt đoạn tìm kiếm, cuối cùng đã biến thành một con ve, cả ngày cứ kêu mãi không thôi."
Valhein nói xong thì có chút ngộ ra.
"Nói xong truyền thuyết này thì ngươi nên hiểu vì sao thanh xuân lại có thể đồng giá với sống mãi rồi đi?" Alamo hỏi.
Valhein gật đầu nói: "Đúng là vậy, ta còn trẻ nên không để ý tới tác dụng của thanh xuân. Xem ra một giọt suối thanh xuân đúng là ngang giá với quả táo Hoàng Kim. Có điều, truyền thuyết này có phải là thật không vậy?”
Alamo nhún vai: "Chuyện này rất không hợp lý, tất nhiên sẽ không phải hoàn toàn là thật. Nhưng đã có truyền thuyết này thì chứng tỏ có nguyên nhân. Đương nhiên cũng có thể là Homer hoặc Hesiod đã tùy tiện bịa ra, ai biết được chứ. Nói chung là sau đó ngươi phải cố gắng. Suối thanh xuân, cho dù ngươi không cần thì có thể dùng để mở hiến tế lớn hoặc đổi báu vật."
Nhất thời vẻ mặt Valhein thật đau khổ: "Ta không muốn lại... khụ khụ, ta không muốn liều mạng với người Ba Tư.
"Ngươi có thể dùng giọt suối thanh xuân này để đổi lấy một quả táo Hoàng Kim." Alamo mở to mắt.
"Giết sạch người Ba Tư!" Hai mắt Valhein lóe sáng.
"Vậy thì đúng rồi! Đi thôi, cả ngày nay hai chúng ta còn chưa ăn cơm đấy." Alamo nói.
Hai người tạm biệt chủ tư tế điện Nữ Thần Trí Tuệ, một lần nữa ngồi lên xe ngựa.
Dọc theo đường đi, Alamo chỉ im lặng không nói gì hoặc là thở dài than ngắn.
Không quản Valhein nói gì thì Alamo cũng làm như không nghe thấy.
Xe ngựa dừng lại, Valhein nói: "Ta phải đi rồi, lân gặp tiếp theo của chúng ta có lẽ sẽ là rất rất lâu nữa, ngươi không muốn nói gì à?"
Alamo lắc đầu, mái tóc ngắn vàng nhạt đung đưa như mớ chà bông, đôi mắt như vũng bùn.
"Ta đi thật đấy." Valhein nói xong thì đứng dậy.
Alamo ở đối diện trực tiếp ấn Valhein xuống ghế.
Hai tay vịn vai Valhein, nhìn chằm chằm vào mắt Valhein.
"Hiện giờ ta có một thắc mắc nhân sinh rất lớn."
"Thắc mắc gì?"
"Ta có còn phải sống nữa không?"
"Có."
'Vì sao?"
"Có Aristoteles tôn tại, không phải ngươi đã tập thành thói quen rồi à?"
Không đợi Alamo kịp phản ứng, Valhein đã xoay người leo xuống xe ngựa.
"Valhein, ngươi đi chết đi!" Tiếng gâm gừ của Alamo đủ thổi bay bảy con phố.
Chậm trễ ở điện thân khá lâu, lúc này đã là đêm tối, Valhein nhanh như chớp trở về phòng mình.
Kế tiếp hắn muốn làm chuyện vui sướng nhất trong đời mình.
"Xem kỹ cửa đấy!"
Valhein nói với Vương Đại Chùy và Địa Ngạo Thiên xong thì tiến vào không gian phế tích.
Nhìn thu hoạch đầy đất, Valhein có cảm giác không chân thật mãnh liệt.
Giống như đang mơ vậy.
Nhưng nó là sự thật. Dù sao thì cũng đã bị Chủ Thần nhớ kỹ rồi, có yêu có trách thế nào thì trước tiên cứ gia tăng thực lực cái đã...
Sắc mặt Valhein đột nhiên hơi thay đổi.
Lẽ nào, Athena tốt với mình như vậy là vì phát hiện mình đang gặp nguy hiểm? Nàng đang giúp mình tăng cường thực lực?
Im lặng hồi lâu, Valhein hướng ánh mắt kiên định về phía bàn tế.
Ở trước bàn tế, mở sách ma pháp, chải chuốt lại số thiên phú nhận được gần đây, cũng viết lại từng cái một.
Bao gồm cả ba thiên phú được thần ban khi giành được Vua Đua Ngựa, theo thứ tự là Apollo ban cho thiên phú hệ ánh sáng: Chói mắt, Athena ban cho thiên phú hệ địa: Cát lún và Thần Mục Đồng Pan ban cho thiên phú tự nhiên: Hô hấp tự nhiên.
Cuối cùng nhận được hai mươi sáu phần thần ban, hai mươi lăm thiên phú hoặc huyết mạch, một chén rượu nho cấp thần.
Nếu như tính cả bốn thiên phú của Andrea thì mấy ngày nay đã có được hai mươi chín thiên phú và cả huyết mạch.
Cho dù là Heracles năm đó cũng không được như thế.
Valhein nghi ngờ mình là người đầu tiên trong lịch sử đạt được nhiều thần ban như vậy trong một khoảng thời gian ngắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận