Thế Giới Của Các Vị Thần

Chương 377: Chuẩn bị thay đổi (2)

Chương 377: Chuẩn bị thay đổi (2)Chương 377: Chuẩn bị thay đổi (2)
Chuẩn bị thay đổi (2)
Quanh người nàng tựa hồ có tâng ánh sáng thân thánh màu trắng nhàn nhạt, giống như nàng mới chính là ánh mặt trời soi sáng Athens.
Năm người ngồi cùng bàn gần như nhìn tới ngây người.
"Ngại quá, ta rèn luyện tới suýt chút nữa đã quên mất thời gian!" Âm thanh thật thà phá vỡ an tĩnh.
Nhóm người theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy Hoth cười ha hả châm chậm đi tới.
Lake nói: "Bốn người bọn ta sẽ ngồi chiếc thứ hai. Valhein, Paloma, Hoth, ba người ngồi chiếc xe đầu tiên đi."
"Ah, được!" Hoth cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp chui vào trong chiếc xe ngựa đầu tiên.
Hoth dè dặt ngồi ở vị trí phía trước, sau khi hắn ngồi vào thì không còn chỗ nữa, người vào sau chỉ có thể ngồi ở vị trí đối diện hắn.
Jimmy, Rollon và Albert chăm chú nhìn Valhein và Paloma, cùng ngồi với Lake trên chiếc xe ngựa thứ hai, không gian rất vừa vặn.
"Mời."
Valhein thực lễ độ làm tư thế mời, thân sĩ đưa tay.
Paloma cũng thực lễ phép gật đầu gửi lời cảm ơn, không vịn tay Valhein mà nhẹ nhàng nhấc làn váy dài, vững vàng bước lên xe ngựa.
Mùi hoa lài theo gió phất qua mặt, Valhein tiếc nuối nhìn tay phải trống rỗng của mình.
Valhein bước lên xe ngựa, ngồi đối diện Hoth, bên cạnh Paloma.
Hoth giật giật mũi nhìn vê phía Paloma, nói: "Nàng dùng nước hoa Phoenicia đấy hả? Ta biết một bạn học nữ học tập không giỏi lắm cũng dùng mùi này, có điều của nàng có vẻ dễ chịu hơn nàng ta một chút."
Valhein nhớ tới chuyện của Hoth và bạn học nữ trước kia, suýt chút nữa đã cười phá lên.
Paloma hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở hắt ra, quay đầu nhìn sang hướng khác.
Valhein hít nhẹ một chút, Ai Cập và Phoenicia đã có lịch sử dùng nước hoa rất lâu đời, sau khi lan truyền tới Hy Lạp đã trở nên thịnh hành một khoảng thời gian rất dài, người Hy Lạp thích nhất chính là mùi hoa lài, thậm chí còn dùng hoa lài làm quốc hoa.
"Hoth, đừng soi mói lung tung với nữ sĩ. Paloma tới tiệc chiêu đãi của ta, cố ý trang điểm một chút, trên tóc nàng có thêm một món trang sức bạc đơn giản, giày cũng đổi mới, thắt lưng đổi thành loại thêu hoa, dùng nước hoa thì có sao đâu chứ?" "É" Hoth có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Paloma, quyết định sau này vẫn không nói chuyện với cô gái mặt lạnh lại mạnh mẽ này thì hơn, xem ra cảm giác thân thiết ngày hôm qua chỉ là ảo giác mà thôi.
Paloma khẽ cắn răng, nhịn không được nói: "Hai người đúng là bạn tốt ngồi cùng bàn!"
Valhein mỉm cười, nói: "Vẻ mặt của nàng không tệ, tối hôm qua ngủ ngon hả?"
"Ừm." Paloma nháy mắt tiến vào trạng thái lạnh lùng.
"Đây là lần đầu tiên nàng tham gia tụ họp của bạn học đúng không?" Valhein hỏi.
"Ừm." Paloma rất muốn liếc Valhein một cái, biết còn hỏi? Cả ngày chỉ biết dụ người ta nói chuyện, đủ chưa vậy?
Valhein nghiêng đầu nhìn sang Paloma.
Khi nấy không nhìn nhầm, nàng quả thực có ăn diện một chút, tuy thay đổi rất nhỏ, cũng rất thanh lịch, nhưng càng như vậy thì lại càng có vẻ đặc biệt chú trọng hơn.
Paloma nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Ánh mặt trời chiếu vào, vẩy lên tròng mắt của nàng.
Valhein ảo giác rằng toàn bộ cỗ xe ngựa bị hồ nước xanh thẳm bao phủ.
"Quý tộc có phản ứng thế nào với bộ dụng cụ ăn kiểu mới?" Valhein hỏi.
"Ta sớm đã nghe người hầu nói một chút, có khả năng còn tốt hơn tưởng tượng của chúng ta một chút."
Paloma quay đầu lại nhìn về phía Valhein, phát hiện Valhein nhìn chằm chằm vào hai mắt mình, không có vô lễ, không có ý đồ xấu, hay là cảm thấy bị xúc phạm.
Bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai nhìn nàng như vậy.
Cho dù có người lén nhìn nàng, một khi nàng nhìn sang thì bọn họ sẽ lập tức lảng tránh.
Paloma đón nhận ánh mắt Valhein, vẫn luôn cảm thấy hắn không xem mình là công chúa, không xem mình là điện hạ, không xem mình là người của gia tộc Bán Thần, thực sự chỉ là một người bạn cùng bàn bình thường mà thôi.
Loại ánh mắt này không giống với ánh mắt ngơ ngác ngốc nghấếch của Hoth.
Nàng có chút vui vẻ, nhưng cũng có chút mất hứng.
"Vậy thì tốt rồi, xem ra ta đã đánh giá thấp năng lực mua sắm của quý tộc." Valhein nói.
"Là năng lực ganh đua so bì." Paloma dùng từ ngữ càng chuẩn xác hơn.
"Chờ đến nhà hàng, ta sẽ hỏi Kelton một chút, hắn sẽ biết. Vừa lúc ngươi cũng nên gặp hắn một lần, dù sao cũng đều là cổ đông."
Paloma nhẹ nhàng gật đầu một cái. Hai người đang trò chuyện thì xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Paloma vốn đang nói chuyện vui vẻ, nhất thời nhíu mày.
"Khu quý tộc xảy ra chuyện lớn à?" Paloma nhìn ra bên ngoài.
"Hửm?”" Valhein không cảm thấy khác thường.
"Bằng không xe ngựa sẽ không dừng lại." Paloma giải thích rõ hơn.
Valhein nhịn không được bật cười: "Cái này là xe ngựa của ta, không phải xe ngựa của gia tộc Pandion các ngươi, bị cản lại kiểm tra là rất bình thường."
"Xe ngựa của ngươi?"
"Kelton sợ ta có khi cần dùng xe ngựa gấp nên đã sắp xếp chiếc xe ngựa này đưa đón ta.' Valhein nói.
"Ừm." Paloma gật đầu nói.
Đúng lúc này, cửa xe mở ra.
Paloma bình tĩnh nhìn binh sĩ kiểm tra.
Người binh sĩ kia nhìn thấy Paloma thì có chút sửng sốt, sắc mặt trở nên trắng bệch, vội quỳ một gối xuống, cúi đầu, không dám nói lời nào.
Paloma cũng không nhìn binh sĩ kia, chiếc nhẫn trên tay lóe sáng, trong tay chợt xuất hiện một vật hình chiếc khiên bằng đồng, to hơn tay nàng vài phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận