Thế Giới Của Các Vị Thần

Chương 441: Vinh quang (2)

Chương 441: Vinh quang (2)Chương 441: Vinh quang (2)
Vinh quang (2)
"Đứa nhỏ, hãy nhớ kỹ tên người này, Valhein."
"Vì sao ạ?”
"Hắn đang giúp ngươi."
"Vâng ạ! Valhein!"
Valhein đột nhiên nhíu mày, hơi cúi đầu, tự lẩm bẩm, hình như đang tự quyết định, thế nhưng âm thanh vẫn như cũ truyền khắp toàn trường.
"Vinh quang ở trên người tổ tiên, vinh quang lại không thể truyền thừa, vậy người đời sau đáng ra không thể nào thu được vinh quang. Nhưng vì sao quý tộc lại luôn tự xưng rằng mình có vinh quang của tổ tiên, gia tộc có vinh quang chứ? Này chứng tỏ, vinh quang đồng thời ở trên người tổ tiên, trong gia tộc, và trên người các quý tộc, tình huống này, suy nghĩ đơn giản một chút... thì chính là... chính là thi thể tổ tiên nằm trong gia tộc, một đám quý tộc như em bé to xác* ngồi trên thi thể tổ tiên, xé thịt của tổ tiên nhét vào miệng mình, từng ngụm từng ngụm nhấm nuốt. Đám em bé to xác kia cảm thấy mình có vinh quang của tổ tiên, sau đó ôm bụng, ợ hơi, phà ra khí thối xác chết, vênh váo đắc ý giơ quyền trượng trong tay, lệnh cho nhóm bình dân ở bên ngoài: Đây là vinh quang và đặc quyền mà tổ tiên ban thưởng, lấy danh nghĩa tổ tiên, lấy máu của các ngươi, ta uống." [*từ mạng, nghĩa là thân xác trưởng thành tâm hồn non nớt]
Đông đảo quý tộc nổi giận.
"Thật sự cho rằng bọn ta không dám giết ngươi à?”"
Một thanh niên quý tộc của một gia tộc Anh Hùng chậm rãi đứng dậy, đeo râu mép ma pháp.
"Xem ra nhóm thiện nhân bọn ta đã quá lương thiện rồi, cho nên kẻ dân thường hèn mọn như ngươi đã quên đi sức mạnh của bọn ta."
Lại có thêm một quý tộc trẻ tuổi đứng lên, lúc nói chuyện cũng đeo râu mép ma pháp.
Rất nhiều quý tộc chuẩn bị đứng lên nghe thấy lời người kia nói thì một lân nữa ngồi trở lại, khó tin nhìn hắn.
Một phần quý tộc căm tức nhìn người nọ, chỉ hận không thể xông tới tát một bạt tai.
Ngay cả vị quý tộc đứng lên đầu tiên cũng khó tin nhìn sang người thứ hai, hắn vốn tưởng rằng khi mình là người đầu tiên đứng dậy sẽ nhận được sự tán tưởng của bậc cha chú, nhưng bây giờ mặt mũi đã bị cái tên ngu xuẩn đứng lên sau đó phá hỏng.
Valhein mỉm cười, nhìn bình dân khắp bốn phía. "Các ngươi, đã nghe thấy chưa?”
"Nghe thấy!" Hoth rống thật to.
"Nghe thấy!" Rất nhiêu học sinh Học viện Plato rống to.
"Nghe thấy!"
"Nghe thấy..."
Ngày càng nhiều bình dân hô theo, đồng thời tức giận nhìn chằm chằm vị quý tộc thứ hai đứng dậy.
Vị quý tộc đứng dậy đầu tiên, im lặng ngồi xuống.
Vị quý tộc đứng dậy thứ hai sửng sốt hồi lâu rồi cũng im lặng ngồi xuống.
Một ít quý tộc tức giận nhỏ giọng bàn bạc, nghĩ cách đày tên ngu xuẩn này tới phương Bắc, để người Thebes trừng trị hắn.
Thế nhưng, vẫn có một số quý tộc không hề để ý tới, nhỏ giọng thảo luận.
"Sau khi trận đấu kết thúc, trước khi nhận thưởng, tìm người giết hắn đi."
"Đúng vậy, sau đó để Rollon kéo thi thể hắn đi nhận thưởng, để đám dân đen kia nhìn cho rốt"
-Boris cũng không nói sai.
Giữa đấu trường, Valhein chậm rãi đi về phía Rollon.
Rollon chậm rãi rướn tới trước, cuối cùng, hai tay và nửa người trên đã thoát ra khỏi gai đá, nhưng chân thì vẫn bị gai đá đâm thủng
Hắn giống như đang ngồi trên bông hoa gai đá vậy.
Vết thương đã hoàn toàn ngừng chảy máu, đang dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khép lại.
"Nhìn thấy không? Ta có sức mạnh bất tử! Ngươi mau nhận thua đi, ngươi chịu thua thì còn có đường sống. Nếu như giết ta, các quý tộc sẽ không tha cho ngươi! Ngươi không phải Chúa cứu thế, ngươi không cứu được dân thường, ngươi cũng không thể thay đổi được gì! Giống như ngươi không thể cứu được Lake vậy!"
Rollon đột nhiên giống như phát điên mà cười ha hả, trong kẽ răng đầy máu tươi.
Giống như linh cẩu đang cắn xé thi thể trâu rừng.
Vô số bình dân căm tức Rollon.
"Súc sinh
Rất nhiều bình dân mắng to.
Thế nhưng, mắng xong thì họ lại buồn bã nhìn Valhein. "Valhein...'
Paloma nhìn Valhein, tự lẩm bẩm.
Valhein vung tay lên, giải trừ ma pháp bông hoa gai đá, Rollon nặng nề ngã xuống đất.
Rollon ngửa mặt lên trời nằm dưới đất, lộ ra nụ cười điên cuồng, dân thường quả nhiên chính là dân thường, vĩnh viễn sợ hãi quý tộc, kế tiếp chính là để tất cả mọi người nhìn thấy, nắm đấm của mình làm thế nào xuyên thủng lồng ngực Valhein...
"Nham thạch đột thứ!
Âm thanh của Valhein vang vọng toàn trường, nụ cười của Rollon đông cứng trên mặt.
Phập phập phập...
Nháy mắt bông hoa gai đá xuất hiện, Rollon ngẩng mạnh đầu né tránh, đề phòng đầu mình bị đâm thủng.
Gai đá nhọn hoắt chi chít đâm thủng cơ thể hắn, đẩy hắn lên trên.
Mép đầu bị đâm tới không ngừng chảy máu.
Kỳ trước gai đá sau khi xuyên thủng cơ thể hắn chỉ cao hơn ba mươi cm mà thôi, nhưng lúc này thì sau khi xuyên thủng cơ thể hắn, gai đá cao tới cả mét.
Dưới tác dụng của thuốc cuồng bạo, Rollon chỉ cảm thấy hơi đau mà thôi, nhưng cơ thể thì không thể chịu được vết thương nặng như vậy.
"Ngươi...
Rollon nhỏ giọng gào rú, muốn dùng sức nhấc nửa người trên để thoát ra nhưng đã không còn đủ sức nữa.
Lấm tấm điểm bạc trên người Rollon chậm rãi biến mất.
Valhein vừa đi vừa chậm rãi nói: "Người của đấu trường rõ ràng đã đưa vinh quang cho ngươi, ngươi lại bỏ qua không thèm để ý, theo đuổi vinh quang của Rollon đời một' đã không còn tồn tại, bảo vệ 'vinh quang gia tộc Rollon căn bản chưa từng có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận