Thế Giới Của Các Vị Thần

Chương 901: Đừng suy nghĩ quá nhiều

Chương 901: Đừng suy nghĩ quá nhiềuChương 901: Đừng suy nghĩ quá nhiều
Sáng sớm ăn sáng xong, Valhein hẹn Paloma đi tản bộ.
Trong khu rừng của phân viện, Valhein mặc áo chùng dài màu nâu, Paloma mặc áo chùng kiểu nữ màu trắng.
Hai người cách nhau nửa thước sóng vai đi tới, mùi thơm nhàn nhạt chui vào xoang mũi Valhein.
Lúc ở Núi Người Khổng Lồ cũng thơm như thế.
"Nàng cảm thấy hôm qua ta biểu hiện thế nào?" Mi tâm Valhein lộ ra ý cười kỳ quái.
"Thân là Tổng Vua Quán Quân, biểu hiện của ngươi rất tốt." Giọng điệu của Paloma vẫn lạnh lùng hệt như trước, nhưng âm thanh thì ngọt ngào trong trẻo.
"Ý ta nói là khúc nhạc kia." Valhein nói.
Hơi thở Paloma trở nên gấp gáp, nhưng sau đó đã bị thần lực đè xuống, tim đập ổn định.
"Rất dễ nghe." Ánh mắt Paloma chuyển đi nhìn sang mặt cỏ, cây cối, phiến đá và ánh mặt trời ở phía trước.
“Ta nói là khúc đàn hạc dành tặng cho nàng. Valhein nói.
Đôi mắt như hồ nước của Paloma giống như có một con cá chép đỏ nhảy lên làm mặt nước lăn tăn chấn động.
Qua một hồi lâu, nàng đột nhiên ưỡn ngực ngẩng đầu, hừ nhẹ một tiếng nói: "Ngoại trừ cái tên của khúc nhạc đó, những thứ khác cũng thường thôi."
Valhein sửng sốt: "Rời khỏi Núi Người Khổng Lồ rồi, lá gan của nàng cũng lớn rồi, dám nói chuyện với ta như thất"
Nắng sớm chiếu vào khóe môi hơi cong lên của Paloma.
"Aiz, vốn muốn dùng trái tim đổi ánh trăng, nào ngờ ánh trăng chỉ chiếu vào vũng nước bẩn! Đau lòng quá đi." Vẻ mặt Valhein thật uể oải.
Khóe miệng Paloma vẫn vểnh cao như cũ, đôi môi màu hồng dưới ánh mặt trời trong suốt lóng lánh cứ như giọt sương vậy.
"Cho nàng này!" Valhein đưa khế đất Trấn Hoa cho Paloma.
"Ta không muốn!" Trên mặt Paloma lộ ra rặng mây đỏ, sau đó dáng vẻ giống như hận tới ngứa răng vậy.
"Cái này cũng không phải là sính lễ, nàng sợ cái gì?"
"Ngươi còn nói nữa!" Paloma cắn chặt hai hàm răng trắng đều, ngày hôm qua Valhein ở trước mặt mọi người dùng sính lễ để nói đùa. "Nàng nghĩ rằng ta thật sự đưa nó làm quà cho nàng à? Nàng đừng có nghĩ hay như vậy chứ!" Lời nói của Valhein đột nhiên xoay chuyển.
Mặt của Paloma nháy mắt đông cứng, hàm răng cũng cắn chặt.
Valhein không nhanh không chậm nói: "Tất cả thu nhập của Trấn Hoa, một nửa sẽ dùng để xây dựng hoặc mở rộng đầu tư Trấn Hoa, một nửa còn lại sẽ cung cấp cho cửa hàng Vallowe để cứu giúp người nghèo khổ. Không chỉ vậy, qua một thời gian nữa ta chuẩn bị mở một trường học ma pháp trung gian để dạy ma pháp cho đám nhỏ. Mặt khác thì ta hy vọng nàng có thể dùng danh nghĩa của gia tộc mình mua một thị trấn độc lập ở gân Athens, thu xếp mở thành một trường ma pháp cho bọn họ."
Gương mặt đóng băng của Paloma dần dần tan ra.
Valhein tiếp tục nói: "Không cần mua thị trấn quá tốt, nhỏ nhỏ thôi, đại khái khoảng hai, ba trăm vạn đồng vàng đại bàng là được, ta có đủ tiền. Nàng cũng biết là nếu lấy danh nghĩa của ta để làm chuyện này thì quý tộc Athens sẽ điên cuồng cản trở. Thế nhưng ta làm bộ thích nàng rồi theo đuổi nàng, đám quý tộc kia sẽ không chú ý, chỉ theo dõi ta mà thôi."
Nắm tay bé nhỏ của Paloma hơi siết lại, sau đó chậm rãi buông ra.
"Dù sao thì nàng cũng là quý tộc Bán Thân, ta chỉ là bình dân, làm sao ta có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy, cho nên nàng đừng nghĩ nhiều. Ta đặt tên bài hát là Gửi Paloma chính là để danh chính ngôn thuận tặng khế đất Trấn Hoa cho nàng sau đó mà thôi." Giọng điệu của Valhein không nhanh không chậm.
Trái tim Paloma nảy lên thật mạnh, sau đó cảm thấy dưới chân mềm nhữũn, có chút đứng không vững.
"Ta cũng đoán là ngươi nghĩ như vậy." Paloma hít sâu một hơi, một lần nữa ưỡn ngực ngẩng đầu.
Mặt hồ nước nhộn nhạo gợn sóng, nhưng đáy hồ thì đang chậm rãi kết băng.
"Hiện giờ, nàng đã chịu nhận nó rồi chứ?" Valhein đưa khế đất Trấn Hoa qua.
"Đương nhiên là nhận, dù sao ta cũng là người đề nghị thành lập cửa hàng Vallowe!" Giọng của Paloma có chút hung ác, giống như mèo con gặp phải người lạ vậy.
Paloma không chút khách sáo nhận lấy khế đất Trấn Hoa, tiện tay bỏ vào trong nhẫn không gian.
Valhein nói: "À đúng rồi, Andrea đã tiến hành xin lỗi kiểu Val với ta, trong đó có một miếng cổng tinh hoàn, nàng có thấy bao giờ chưa?”
Valhein nói xong thì lấy cổng tinh hoàn ra, đưa cho Paloma.
Paloma đặt trong tay quan sát thật kỹ. Đó là một vòng tròn màu xám đen không có quy tắc dày hơn một tấc, lớn cỡ lòng bàn tay, mép rìa vòng tròn có chút lồi lõm, mà trên vòng tròn vẽ một ngọn núi lớn, nhưng đường cong trên đỉnh núi lại rất mềm mại, giống như một ngón tay vậy.
Trên vòng tròn đá không có hoa văn, chỉ có chút lấm tấm màu trắng xám.
"Ta rất rành những cổng tinh hoàn đã xuất hiện trước đó, cái này chưa từng thấy qua." Paloma tiện tay đưa cổng tinh hoàn lại cho Valhein, thái độ thản nhiên, giọng điệu cũng khôi phục lạnh lùng.
Giống như đang trả lời vấn đề của bạn học bình thường vậy.
Valhein nhận lấy cổng tinh hoàn, lại lấy ra một cuộn da dê ngả vàng, lắc lư nói: "Đây là tặng phẩm kèm theo của Andrea, hắn biết ta cần cái này. Hắn nói đó là một nghi thức giải trừ tất cả lời nguyền rủa, ta cảm thấy mình rất có thể sẽ dùng tới nên giữ lại."
"Oh." Paloma mặt không biểu cảm thuận miệng đồng ý.
"Bây giờ ta phải tới điện thân lớn để trao đổi báu vật, nàng không có gì muốn nhắc nhở ta à? Ví dụ như điện thần nào có báu vật đặc biệt thích hợp với ma pháp sư chẳng hạn." Valhein hỏi.
"Báu vật nhiêu nhất thì có hai nơi, một là điện thần Zeus, một là điện thần Công Tượng. Ngươi tới nơi nào cũng được." Giọng nói của Paloma lạnh như băng, trong trẻo nhưng lạnh lẽo.
"Quả nhiên là bạn cùng bàn tốt của ta, ta đi đây." Valhein thu hồi cuộn da dê viết nghi thức, chạy ra ngoài phân viện.
Paloma dừng bước, lẳng lặng nhìn bóng lưng Valhein, trong mắt lóe ra ánh sáng băng giá.
Đột nhiên, Valhein vừa đi vừa lớn tiếng hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận