Thế Giới Của Các Vị Thần

Chương 368: Nữ võ thần (2)

Chương 368: Nữ võ thần (2)Chương 368: Nữ võ thần (2)
Nữ võ thần (2)
Valhein xem tin nhắn ma pháp xong, thầm nghĩ thầy thiệt không xứng chức mà, chuyện lớn có liên quan tới tính mạng mà cứ vậy quên đi sao?
Valhein suy nghĩ một chút rồi rời khỏi phòng ngủ, đi tới phòng sinh hoạt chung có pho tượng Thần linh, nhưng ngẫm tới trên người mình có bí mật nên không tới phòng có pho tượng, từ trong không gian phế tích lấy nệm chăn dự phòng ra.
Đang chuẩn bị ngủ thì tin nhắn ma pháp của Rollon, .Jimmy và Albert liên tiếp gửi tới.
Ba người đều nói mình vừa trở lại thành Athens, đơn giản nói chuyện một chút vê chuyện thu xếp cho dân lưu lạc, cũng nói rằng ngày mai mình nhất định sẽ đúng giờ tới trước cổng trường tập hợp.
Rollon và Jimmy đều hỏi Valhein tới trấn Grey River đã xảy ra chuyện gì, Valhein ậm ờ đám qua chuyện.
"Phù..."
Trước đó trải nghiệm ở đồi núi Người Khổng Lồ, còn chưa kịp nghỉ ngơi tốt đã ngựa không ngừng vó chạy đi cứu viện và xử lý dân chạy nạn, dây cung căng thẳng rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
Vốn định ngồi thiền trước nhưng lại phát hiện cơ thể quá uể oải, ngồi thiền hiệu quả sẽ không tốt, Valhein quyết đoán dừng lại, nhìn tháp ma pháp, nhìn không gian phế tích, chuẩn bị ngủ. .
Ngoài cửa nhà Rollon.
Đến cửa nhà, Rollon đưa dây cương cho người ở, mở sách ma pháp, xem tin trả lời của Valhein.
"Trấn Grey River bị cháy, có bằng hữu quý tộc nói rằng Cammonra của trấn Grey River đã bị chết cháy, chẳng lẽ là Valhein... không, mình không biết chuyện này, cũng không liên quan gì tới mình."
Rollon nghĩ thâm rồi đi về phía phòng ngủ của mình, nhưng đi được vài bước thì có một người hầu nhỏ giọng nói: "Cậu chủ, ông chủ vẫn luôn chờ ngài."
"Ta sẽ qua đó." Lúc này Rollon mới phát hiện, từ khi mình tiến vào vị diện thần lực thì chưa từng về nhà, nhớ tới nhiều ngày như vậy không tới hỏi thăm mẹ, trong lòng sinh ra chút áy náy. Nhưng nghĩ tới gương mặt âm trầm vạn năm không gặp của ông nội, trong lòng hắn cũng thực bất đắc dĩ.
Lê những bước chân nặng nề, Rollon tiến vào đại sảnh gia tộc. Đèn ma pháp đã tắt, cả đại sảnh tối đen như mực, chỉ có vài món đồ ma pháp tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Pho tượng và tranh của tổ tiên xếp thành hàng ở hai bên, không có đèn ma pháp soi sáng trông chúng giống như những thứ ma quái san sát nhau.
Một ông cụ ngồi ở vị trí chủ tọa phía trước, đôi mắt như ngọn đèn trong đêm tối.
Dáng người ông cụ gầy gò, da nâu, nếp nhăn trên mặt hệt như gờ đá cứng ngắc.
Hai tay hắn đặt trên tay vịn, giống như hai miếng chân giò hun khói đang được hong gió.
Phần ghế dựa ở bên vai trái ông cụ thiếu mất một mảng lớn.
"Ngài Leopold." Rollon đi qua cánh cửa, quỳ một gối chào hỏi, sau đó đứng dậy.
"Ai cho phép ngươi đứng dậy?" Ông cụ nhìn chằm chằm Rollon, giọng điệu bình bình, hai mắt giống như đang tỏa ra tia sáng xanh sâu kín.
Rollon cúi đầu, một lần nữa quỳ một gối, trong lòng thở dài, người ngoài căn bản không tưởng tượng được ông nội của hắn kỳ dị thế nào, ngay cả hắn cũng không được gọi là ông nội.
"Ta nghe thấy tên của điện hạ Paloma." Leopold ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhìn bầu trời đây ánh sao.
Rollon không biết ông nội nói gì, vẫn cúi đầu như cũ.
"Ta nghe nói, nàng ta sử dụng thương kiếm Chiến Thắng ở khắp nơi trong vị diện thân lực, giết chết một đại đội thần lùn. Ta nghe nói, nàng ta vì báo ân mà đã tặng quả thiên phú cho bạn học.' Leopold nói.
"Đúng là vậy ạ." Rollon cúi đầu nói.
"Ta nghe thấy cái tên Valhein." Ánh mắt Leopold lạnh như băng.
Rollon mơ hồ đoán được ý của ông nội, đầu lại càng cúi thấp hơn.
"Ta nghe nói, hắn liên tiếp chiến thắng quý tộc. Ta nghe nói hắn bẻ gấy cánh tay Eugene, còn là hai lân thắng lợi. Ta nghe nói, hắn sáng tạo ra phương pháp học tập chấn động tới bậc thầy Truyền Kỳ. Ta nghe nói, hắn xếp hạng nhất trong kỳ thi Hắc Thiết ba trường, hắn là người đứng đầu vị diện." Giọng nói của Leopold bình bình, nhưng trong cổ giọng lại giống như có những khối sắt va chạm với nhau, âm thanh vang dội.
Ông cụ hơn sáu mươi tuổi mà âm thanh còn cao và vang hơn cả người trẻ.
Rollon cúi đầu, vẫn như cũ không nói được lời nào.
"Ta thậm chí còn nghe thấy cái tên Hoth, một người cao to vụng vê, thế mà lại xếp hàng thứ tư trong kỳ thi."
Rollon vẫn như trước cúi đầu. "Vì sao, ta lại không nghe thấy tên của ngươi?" Lời nói của Leopold giống như tiếng chuông ban trưa quanh quẩn bên tai Rollon.
Rollon chỉ cảm thấy hai lỗ tai nổ vang, cơ thể lay động.
Ông cụ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt rơi vào huy chương của gia tộc Rollon.
"Xin lỗi, con đã làm ngài phải thất vọng rồi, ngài Leopold." Rollon cố gắng che giấu đi sự xấu hổ trong giọng nói.
"Ta không nên để hắn đặt cái tên này cho ngươi."
Rollon chỉ cảm thấy trái tim mình bị thanh kiếm sắc bén đâm thủng, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh máu tươi nhỏ xuống đất.
Tên của hắn, là cha đặt.
Người đàn ông tóc vàng vĩnh viễn mang theo nụ cười trên mặt kia cho dù chết ở trước mặt mình thì vẫn lộ ra nụ cười như thế, ánh mắt vẫn ôn hòa như thế.
"Xin lỗi, ngài Leopold, ta sẽ cố gắng hơn nữa." Rollon cắn chặt răng, chậm rãi nói.
"Sáng mai không cần tới chỗ mẹ ngươi thăm hỏi." Âm thanh lạnh như băng của Leopold quanh quẩn trong đại sảnh, giống như mang theo từng trận gió lạnh.
"Vì sao ạ?" Rollon cố nén phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn về phía ông nội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận